Chương 123
Chương 123Chương 123
Trong nhiệm vụ có hình ảnh của bưu kiện này, đây là một bưu kiện màu cam, không thấy rõ thông tin ở mặt trên nhưng màu sắc cũng là một thông tin rồi, Hướng Dực nói: "Tôi xuống trước hỏi thăm một chút, mọi người cứ ở trên xe đi"
Ninh Mông/'Anh chú ý an toàn."
Trong lòng Hướng Dực có chút nghi ngờ, sao xe của đội vận tải có thể làm mất bưu kiện ở nơi này được chứ.
Anh ta hỏi thăm một cư dân đi ngang qua nhưng người kia không để ý tới anh ta, rồi anh ta lại tìm mấy người nhưng chỉ cần mở miệng hỏi chút gì đó, đối phương đều sẽ vội vàng rời đi, còn nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái nữa.
Nơi này thật kỳ lạ. Hướng Dực không nghe ngóng được tin tức gì, có chút thất vọng trở lại xe.
"Không có thu hoạch gì hết." Anh ta nói.
Bạch Ngôn Tài vẫn còn đang tức giận trên xe, nghe anh ta nói như vậy thì không nhịn được châm chọc cười nói: "Chẳng phải anh có khả năng trâu bò, cái gì cũng biết mà lại không hỏi được à?"
Hướng Dực không kiên nhẫn nói: "Tôi đi hỏi, người ta không trả lời tôi thì tôi còn có cách gì nữa?"
Bạch Ngôn Tài bắt chéo chân: "Đó là do anh không hỏi được và cũng không biết tìm."
"Cậu giỏi thì cậu làm đi." Hướng Dực cáu rồi.
Bạch Ngôn Tài lắc lắc đầu: "Để tôi đi thì kết quả chắc chăn sẽ không giống vậy, nhưng nếu như tôi có thể hỏi được thì sao, mọi người phải thừa nhận trí thông minh của tôi, thu nhận tôi làm đội viên thứ tư của đội cứu viện chứ?"
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người đều cạn lời, Bạch Ngôn Tài cắn răng: "Bỏ đi, tôi đi hỏi vậy, miễn để mấy người lại coi thường tôi."
Bạch Ngôn Tài xuống xe nhìn tứ phía rồi trở về phòng thay áo bảo hộ, đội mũ, đeo kính râm, ăn mặc cũng thần bí như những người đi đường thỉnh thoảng ngang qua.
"Anh đừng nói nữa, Bạch Ngôn Tài rất thích hợp làm gián điệp, sau khi anh †a xuống xe vậy mà hòa nhập luôn, không khác biệt một tí nào." Cao Thiến cười nói.
Bạch Ngôn Tài cũng không có tìm bất kỳ ai để hỏi thăm mà là đi theo một người trong đó rẽ vào trong một tòa nhà, vừa rồi anh ta đã quan sát, tuy rằng những người đi đường này đều đến những nơi khác nhau, thế nhưng tòa nhà này là nơi bọn họ đến nhiều nhất.
Anh ta vừa định lên tầng cùng người đó thì bị một người đàn ông thân hình cao to chặn lại, có một thứ lành lạnh đè lên cổ, hẳn là một cây dao găm.
Tim Bạch Ngôn Tài lúc này đã đập 180 nhịp mỗi phút nhưng lại không nói tiếng nào.
"Anh đang làm gì ở đây?" Người đàn ông hỏi.
Bạch Ngôn Tài động não: "Bạn của tôi đề cử nơi này với tôi, bảo rằng ở đây có đồ tốt."
Người đàn ông nghi ngờ buông anh †a ra: "Người mới à."
Bạch Ngôn Tài gật gật đầu: "Vâng."
"Thôi vậy, anh lên trên đi." Người nọ phất phất tay, khi Bạch Ngôn Tài lên Tầng, người đó lại ẩn trong bóng tối.
Bạch Ngôn Tài sợ hãi sờ cổ, trong lòng thầm than sao tim mình đập nhanh quá rồi đi lên tầng.
Tòa nhà này hiển nhiên đã được cải †ạo rồi, cửa sổ và cửa ra vào đều bị khóa, anh ta phải mất chút sức lực mới tìm được lối vào.
Sau khi tiến vào, bên trong là ánh đèn lờ mờ, lại có tiếng người ồn ào, mọi người ở đây đều chơi hết sức, đây vậy mà là sòng bạc dưới lòng đất.
Bọn Ninh Mông chờ ở trên xe hơn một tiếng đồng hồ, Cao Thiến hơi không kiên nhẫn, muốn xuống xe tìm anh ta.
Ninh Mông lại ngăn cản: "Đừng đi."
"Bạch Bạch và Hướng Dực đã đều xuống tìm rồi, sao tớ lại không thể đi chứ." Ninh Mông nói: "Tớ luôn cảm thấy nơi này có hơi kỳ quái, chỉ thấy người đi vào nhưng lại không thấy người đi ra."
Ninh Mông ở trên xe đã quan sát rất lâu, cô không thấy những gương mặt giống nhau, con hẻm này chỉ có người đi vào trong nhưng rất ít khi nhìn thấy người đi ra, điều này thật sự rất kỳ quái.
Cô nói tiếp: "Bạch Ngôn Tài có mang theo điện thoại di động vào, anh ta không phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào hoặc là thật sự gặp nguy hiểm và không cách nào phát ra tín hiệu cầu cứu, hoặc là gặp phải một vài chuyện nhưng không cần phải cứu.