Chương 129
Chương 129Chương 129
Cuối cùng Bạch Ngôn Tài vẫn nuốt hết những lời này vào lòng.
Ở trong lòng anh ta, bọn họ đã chiếm cứ một vị trí nhất định, nhưng tận đáy lòng, bản thân mình mới là quan trọng nhất.
Nếu tiết lộ bí mật sẽ khiến anh ta rơi vào thế mạo hiểm, anh ta thà rằng không nói, dù không được nhận làm đồng đội cũng chẳng sao.
Nhưng đây là lân đầu tiên Bạch Ngôn Tài muốn nói cho người khác biết anh ta có năng lực gì, để những lúc đồng đội gặp nguy hiểm sẽ không cảm thấy bất an.
Không thể mở miệng nói ra, anh ta cảm thấy hơi tự trách. Thôi bỏ đi, nên vào phòng huấn luyện luyện tập thật tốt thì hơn.
Vừa nghĩ đến đây thì thấy Lục Trác đứng dậy vào phòng huấn luyện.
Ừm, phòng huấn luyện cũng đắt hàng thật!
Trải qua chuyện này, Lục Trác hoàn toàn không có cảm giác tự mãn vì đã cứu được Ninh Mông, ngược lại, cậu càng muốn rèn luyện bản thân đến cực hạn. Thật ra vừa nãy chỉ cách một chút xíu nữa thôi là cái tay kia đã nắm được vào cổ đội trưởng.
Cậu cứu được đội trưởng chẳng qua chỉ nhờ may mắn.
Cậu muốn mình phải mạnh hơn nữa, không muốn thấy bất cứ đồng đội nào trong đội cứu viện bị nhiễm virus hoặc bị thương, thậm chí hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ nữa.
Cậu hy vọng mình có thể bảo vệ tất cả mọi người.
Trong sân huấn luyện, huấn luyện viên tí hon lại xuất hiện.
"Lục Trác, thời gian luyện tập miễn phí của cậu hôm nay đã hết, có tiếp tục không?"
Lục Trác: "Có, thêm một tiếng học võ truyền thống và một tiếng bắn súng."
Chỉ có luyện tập trong huấn luyện mới có khiến cõi lòng gợn sóng của cậu lắng xuống.
Cao Thiến bình thường ríu ra ríu rít hôm nay quay về cũng trở nên trâm mặc, Ninh Mông vốn định hoàn thành một nhiệm vụ cấp € hôm nay lại nhận mấy lời cầu cứu trên diễn đàn. Nhưng tâm trạng mọi người đều bị ảnh hưởng bởi chuyện lúc nãy nên cô quyết định quay về khi cách ly sớm cho mọi người nghỉ ngơi.
Trong lòng Ninh Mông vẫn còn sợ hãi với tình cảnh vừa nãy, lát nữa về khu cách ly cô cũng định vào phòng huấn luyện chăm chỉ rèn luyện.
Độ thảo luận của mọi người về đội cứu hộ Hoả Bạn trên diễn đàn hôm nay còn cao hơn bình thường.
[Mọi người đã nghe tin mới về đội cứu viện Hoả Bạn chưa?]
[Chuyện gì? Chuyện gì?]
[Ui trời, mọi người vẫn chưa biết à? Tôi có bạn ở đội cứu viện Tân Sinh, kể là một tiểu đội của bọn họ bị zombie bao vây, cuối cùng được đội cứu viện Hoả Bạn đến cứu. ]
[Trời! Bọn họ có độc ba người mà cũng có thể chấp hành nhiệm khó thế sao?]
[A a a! Thế có nghĩa đội cứu viện Hoả Bạn đã chiêu mộ người mới à? Sao tôi không thấy thông báo chiêu tân ở quảng trường?]
[Chắc không thông báo với bên ngoài. Không biết bọn họ có cần đội viên mới không nhỉ? Tôi cũng muốn đi xem sao, chưa nói đến những cái khác, chỉ nhìn cái nhà xe kia đã thấy thích rồi. ]
Bạch Ngôn Tài vừa câm điện thoại lên lướt diễn đàn thì nhìn thấy những bình luận này.
Hừ! Ông đây còn chưa được gia nhập đâu, các người cứ ở đấy mà mơ tưởng!
Nhìn thấy nhiêu người mơ ước vị trí đội viên đội cứu viện Hoả Bạn như vậy, nói Bạch Ngôn Tài không sốt thì là giả. Anh ta không thể giậm chân tại chỗ như giờ nữa, phải tìm cách gia nhập càng sớm càng tốt mới được.
Bạch Ngôn Tài vừa nảy lên ý tưởng này thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ninh Mông.
Aaaaaaaaaal
Người ta đã gọi điện đến tận nơi rồi! Ruột gan Bạch Ngôn Tài cồn cào loạn lên, nếu để người khác nhanh chân đến trước kiểu gì cũng hối hận xanh ruột.
Nhưng Bạch Ngôn Tài vẫn chưa biết làm thế nào để các đội viên đồng ý.
Sau khi quay lại khu cách ly, Ninh Mông nhận năm cuộc điện thoại liên tiếp. Bốn cuộc đầu là hỏi yêu cầu gia nhập đội cứu viện Hoả Bạn, cũng có người hỏi chuyện vào trọ trong nhà xe.
Ninh Mông chẳng hiểu sao phương thức liên lạc của cô lại bị truyền ra ngoài, cô không hề đăng thông báo lên diễn đàn mà.
Vừa nói xong cuộc thứ tư thì cuộc thứ năm gọi tới.