Chương 131
Chương 131Chương 131
Hướng Dực than thở: "Không thể! Bị bệnh này tốt nhất đến bệnh viện lớn điều trị, nhưng dù có thân phận trong khu an toàn thì muốn vào bệnh viện lớn cũng rất khó. Bây giờ tài nguyên bệnh viện khan hiếm lắm. Haizz!"
Bạch Ngôn Tài nói: "Mà mẹ Lục Trác đã đến giai đoạn này rồi có lẽ cậu ấy đã chuẩn bị tâm lý rồi."
Anh ta cảm thấy phương án tốt nhất cho Lục Trác bây giờ là chuẩn bị sẵn tâm lý thật vững vàng để đồng hành với mẹ nốt chặng đường cuối cùng, đây là tư duy của người bình thường mà.
Bệnh này dù có ở thời hiện đại còn khó chữa nói gì tận thế bây giờ.
Ninh Mông cố gắng ăn hết bát cơm nhưng vẫn không ăn hết nổi, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Lục Trác cứu cô mấy hôm nay là lại nuốt không trôi.
"Hay tôi sang trạm cứu hộ xem sao."
Cao Thiến cũng đặt bát xuống: "Tớ cũng đi."
Hướng Dực: "Tôi cũng đi, xem xem có giúp được gì không."
Bạch Ngôn Tài: "Mấy người đi thì làm được cái gì? Ung thư giai đoạn cuối, lại còn đang cấp cứu, mấy người có biết chữa bệnh không mà ai cũng đòi đi?"
Lời nói của anh ta chẳng ngăn cả được ai. Ăn cơm xong, mọi người dọn dẹp, rửa bát rồi cùng đi ra ngoài.
Ai cũng biết bệnh của mẹ Lục Trác rất nặng, ai cũng biết không thể chữa khỏi ung thư phổi giai đoạn cuối nhưng chẳng ai muốn bỏ mặc Lục Trác một mình đối mặt với chuyện này trong trạm cứu hộ. Bạch Ngôn Tài cũng đi theo mãi đẳng sau, tuy ngoài miệng không tình nguyện nhưng chẳng hiểu sao anh ta cũng muốn di theo.
Đến trạm cứu hộ, Bạch Ngôn Tài đứng ngoài cửa kính nhìn Ninh Mông, Cao Thiến và Hướng Dực đứng quanh nói chuyện, an ủi Lục Trác. Khoảnh khắc đó, anh ta đã rung động.
Có lẽ đây chính là cảm giác đồng đội.
Bạch Ngôn Tài vừa đẩy cửa đi vào thì bác sĩ cũng mở cửa phòng cấp cứu ra, Lục Trác vội vàng chạy lên dò hỏi: "Bác sĩ, mẹ cháu thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ đáp: "Bệnh tình cô Chu đột nhiên chuyển biến xấu, trải qua lần cấp cứu vừa rồi đã giữ được tính mạng nhưng vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch. Tiểu Lục, bệnh của mẹ cháu nặng lắm rồi, bác đề nghị cháu chuyển mẹ đến bệnh viện lớn càng sớm càng tốt. Nói thật, bên này chỉ là một trạm cứu hộ nhỏ, khả năng có hạn, nếu không tiếp tục điều trị nâng cao chỉ sợ mẹ cháu chỉ còn nhiều nhất nửa tháng đến một tháng thôi."
Sắc mặt Lục Trác nháy mắt trắng như giấy.
Cậu còn tưởng mình còn được ở với mẹ ít nhất nửa năm nữa, không ngờ những câu bác sĩ vừa nói lại tàn nhân như vậy. Không ngờ mẹ con họ chỉ còn nửa tháng đến một tháng nữa thôi!
"Làm sao đây? Làm sao đây?" Cậu bất lực chỉ biết lặp đi lặp lại câu hỏi này.
Cao Thiến không đành lòng hỏi bác sĩ: "Xin hỏi, trạm cứu hộ các anh có cách nào liên hệ với bệnh viện lớn không?"
Bác sĩ thở dài, lắc đầu nói: "Thành thật xin lỗi, chúng tôi cũng thương mà chẳng giúp được gì. Chúng tôi không có tiêu chuẩn và quyền hạn để làm điều đó."
Ninh Mông: "Làm thế nào để lấy được danh ngạch của bệnh viện lớn?"
Bác sĩ đáp: "Thật ra, nếu các cô có quan hệ với đội cứu viện lớn thì thử liên lạc qua họ xem sao. Các đội cứu viện lớn thường có hợp tác với bệnh viện lớn nên khả năng sẽ có danh ngạch để đưa bệnh nhân vào đó."
Hướng Dực tiếp lời: 'Chuyện này tôi cũng từng nghe nói rồi, đội cứu viện lớn có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhiêu nhiệm vụ được thưởng nhiều. Trong những phần thưởng có cả danh ngạch tiến vào khu an toàn và vào bệnh viện lớn. Nhưng tôi không có quan hệ với các đội cứu viện lớn nên chỉ chỉ có thể hỏi thăm giúp thôi." Ninh Mông đột nhiên nghĩ đến người đàn ông áo đen, lần đó anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp. Có lẽ anh ta có cách?
Cao Thiến vừa nghe Hướng Dực bảo sẽ hỏi thăm giúp thì vội nói: "Vậy thì làm phiền anh Hướng."
Hướng Dực bước sang một bên gọi điện thoại.
Chỉ một lát sau anh ta đã quay lại, nói: "Tôi đã hỏi thử, từ tháng trước mấy bệnh viện lớn quanh Nam Thành đã ngừng nhận bệnh nhân mới.