Chương 135
Chương 135Chương 135
Hướng Dực cũng nói: "Từ đây đến Hàng Thành đi đi về về mất hơn mười ngày, không ai có thời gian rảnh để chăm sóc cậu, cậu ở lại đây thì tốt hơn."
Cao Thiến cũng đồng ý với quyết định này: "Chúng ta giữ lại một phòng trống, như vậy nếu trên đường có bất cứ trường hợp khẩn cấp nào, nếu có người lên xe giữa chừng thì sẽ có phòng trống."
Phòng tuyến tâm lý của Bạch Ngôn Tài sụp đổ hoàn toàn, bí mật kia anh ta không bao giờ muốn giữ nữa, muốn trở thành một phần của bọn họ, vậy nhất định phải thể hiện bản lĩnh thật sự của mình.
Anh ta cắn răng bất chấp tất cả nói: "Mọi người đừng xem thường người khác, kỳ thật... Tôi đã sớm đủ tư cách gia nhập đội của mọi người, chỉ là bí mật này †ôi chưa từng nói với ai."
Cao Thiến không tin: "Anh có thể có bí mật gì?"
Mọi người đã ở cùng một đội trong vài năm, nếu anh ta có bản lĩnh thật sự thì đã sớm biểu hiện ra ngoài, cũng không đến mức làm con rùa rụt cổ trong đội hậu cần lâu như vậy.
Bạch Ngôn Tài nắm chặt hai tay, lớn tiếng nói: "Kỳ thật... Tôi là một dị năng giả! Dị năng của tôi là chữa bệnh! Tôi chắc chắn có đủ tư cách để tham gia đội cứu viện, xin hãy để tôi tham gia cùng, tôi cũng muốn theo mọi người đến Hàng Thành!"
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau.
Cao Thiến vẫn không tin: "Anh là dị năng giả? Nhưng anh chưa bao giờ thể hiện ra ngoài!" Bạch Ngôn Tài nói: "Thật ra trước đây tôi không ở Nam Thành, lúc tận thế đến mới phát hiện mình có năng lực chữa bệnh sau khi chứng kiến người nhà chết thảm, đáng tiếc lúc đó tôi không cứu được họ. Một lần khi tôi đang tìm kiếm vật tư thì bị người ta chém, đó là lân đầu tiên tôi sử dụng dị năng chữa bệnh của mình, nó đã cứu mạng tôi, nhưng nó cũng khiến cơ thể tôi yếu đi một thời gian. Lần bại lộ dị năng kia khiến tôi bị theo dõi, bọn họ bắt cóc tôi, muốn lợi dụng tôi. Phải mất một thời gian dài tôi mới thoát ra được, tôi không dám ở lại quê nhà nữa, trốn trong xe của một đội vận chuyển đến Nam Thành, vào khu cách ly và gia nhập đội cứu viện Nghịch Cảnh. Tôi luôn rất sợ chết, cũng sợ bị người khác phát hiện, tôi biết dị năng giả có thể sống một cuộc sống huy hoàng, nhưng tôi chỉ muốn sống, chỉ muốn tiết kiệm tiền, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường..."
Lúc đầu rất khó mở miệng, dù sao bí mật đã giấu kín lâu như vậy, nhưng một khi đã bắt đầu, cũng không khó như tưởng tượng.
Bạch Ngôn Tài kể lại trải nghiệm của chính mình, cuối cùng nói: "Tôi biết mọi người đều rất có bản lĩnh, tôi không biết gì cả, nhưng tôi có thể học hỏi và sau đó tôi sẽ đến phòng huấn luyện để cải thiện bản thân, làm ơn đừng bỏ tôi lại, tôi muốn trở thành một phần của mọi người, để chứng minh năng lực của tôi... Lục Trác, anh có thể chữa cho dì, mặc dù anh không thể chữa khỏi bệnh ung thư, nhưng nếu anh đoán đúng, anh có thể kéo dài tuổi thọ và cải thiện sức khoẻ của dì."
Mọi người đều cảm thấy như mình đang nghe kể Nghìn lẻ một đêm, nghe đến cuối mới thấy một chút chân thật. Lục Trác trừng mắt: "Anh nói cái gì?"
Bạch Ngôn Tài cười khổ nói: "Đương nhiên, mọi người chấp nhận tôi trước thì tôi mới có thể dùng dị năng, dù sao tôi phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn sau khi dùng dị năng. Đúng rồi, vừa rồi tôi đã muốn nói, tương lai nếu ai bị zombie đả thương, nếu không phải trọng thương mà là vừa mới lây nhiễm, chưa phát bệnh, tôi cũng có biện pháp để người bị thương không trở thành zombie."
Lúc này tất cả mọi người đồng loạt há hốc mồm.
Cao Thiến hỏi: "Không thể nào Bạch Bạch, anh lợi hại vậy sao?”
Trước đây Bạch Ngôn Tài vẫn luôn bị cô ấy coi thường, cuối cùng cũng nghe được từ "mạnh mẽ" từ miệng cô ấy, anh †a suy nghĩ một chút, cảm thấy... Hình như cũng không tệ lắm. Lục Trác giống như là bị dọa sợ: "Anh nói thật sao? Anh thật sự nguyện ý giúp mẹ em chữa bệnh?”