Chương 144
Chương 144Chương 144
"Ồ, đi đến khu công nghiệp, nhưng mà trước đó sẽ đi qua khu vực ô nhiễm, có đáng tin không?"
"Có chút động tâm, nhưng mà không biết có tin được không, loại xe đưa đón này có đủ tiêu chuẩn không?"
"Đội cứu viện Hỏa Bạn? Chưa nghe thấy bao giờ! Đội cứu viện mới thành lập à? Ôi, chỉ sợ vừa mất tiền vừa mất mạng."
"Tôi cảm thấy không có vấn đề gì lớn, ít nhất cũng là một đội cứu viện, nhiều người, thực lực mạnh, chỉ cần có thể đưa tôi đi là được."
"Ôi, trong lúc do dự, vừa sợ hết cơ hội, lại sợ không đáng tin."
Ở dưới bài đăng, Bạch Ngôn Tài liệt kê thành tích chấp hành nhiệm vụ của đội cứu viện Hỏa Bạn ở Nam Thành.
Mặc dù khi đó chỉ chấp hành nhiệm vụ cấp B, nhưng mà địa chỉ này đã đủ để nói lên rất nhiều điều.
"Vậy mà lại là đội cứu viện Nam Thành, trời ạ, bọn họ từ Nam Thành đến Hàng Thành như thế nào? Chẳng lẽ cũng là lái chiếc nhà xe này đến đây?"
"Không thể nào, hai địa điểm cách nhau hơn 800km, chỉ một chiếc nhà xe có thể chạy qua sao? Thật hay giả thế?"
"Không cần biết mấy người có tin hay không, dù sao thì tôi cũng tin, các anh em, tôi đi trước đây."
Bài đăng này nhanh chóng trở nên nổi tiếng, có rất nhiều lượt bình luận, tất nhiên là những bình luận có nội dung nghỉ ngờ chiếm đa số, nhưng mà cũng có khá nhiều người thử gọi điện thoại đến thăm dò.
"Đừng mà, tại sao lại không nhận điện thoại, mấy người đừng vội, để cho tôi một chỗ đi."
"Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi gọi liên tục hai mươi phút rồi mà đường dây vẫn bận, tôi rớt rồi."
Ở bên này, Bạch Ngôn Tài nhận điện thoại hết người này đến người khác, ngoài trừ hai người đầu tiên gọi đến để tìm hiểu, những người còn lại đều có ý định đi nhờ.
"1000 đồng vàng một chuyến, hôm đó cả đi cả về là 2500 đồng vàng, không mặc cả nhé." Bạch Ngôn Tài lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.
Đối phương là một cô gái, cô ấy hỏi: "Tôi không mặc cả, các anh đưa tôi đến nơi, ba ngày sau, các anh đón tôi theo địa chỉ mà tôi chỉ định, có được không? Bao nhiêu tiền?"
Bạch Ngôn Tài nuốt nước miếng: "Đây... Không rẻ đâu nhé!"
"Anh trực tiếp ra giá là được."
Bạch Ngôn Tài không dám tự quyết định, anh ta che micro lại và nhắc lại lời của đối phương.
Hướng Dực nói: "Giá cả hiện tại của chúng ta không thấp, ba ngày sau đón hay đón trong ngày cũng không khác nhau lắm, có thể hỏi địa điểm cụ thể một chút, chúng ta thu phí theo khoảng cách. Nếu ở trong phạm vi, vậy vẫn tính 20 đồng vàng một km."
Ninh Mông gật đầu: "Tôi thấy được."
Bạch Ngôn Tài báo giá này cho đối phương.
Anh ta còn tưởng rằng dù thế nào đối phương cũng sẽ nói vài câu về giá cả, không ngờ câu hỏi của cô gái này lại là: "Phạm vi là bao nhiêu km?"
"Một, một trăm km..."
"Được, gửi tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền."
Bạch Ngôn Tài có cảm giác mình gặp được đại gia nào đó rồi, hở chút là chuyển tiền.
Sau khi tắt điện thoại, anh ta thêm thông tin liên lạc của đối phương và gửi số tài khoản của Ninh Mông cho người †a.
Đối phương trực tiếp chuyển 5000 đồng vàng qua.
"Ba ngày sau đón tôi về, 5000 đồng là tiền đặt cọc, vượt quá 100km thì không cần các anh đón, tiền thừa cũng không cần các anh trả lại, nếu chưa đến 100km, chỉ cân các anh đến, tôi sẽ thêm 10000." "Được."
Bạch Ngôn Tài cảm thấy giống như đang nằm mơ, nhanh như vậy đã có thể hoàn thành một cuộc giao dịch, còn thu về 5000 đồng vàng.
Anh ta lập tức vui vẻ ra mặt: "Vụ làm ăn này thật dễ làm."
Ninh Mông lại hơi nhíu mày, vị khách này thật kỳ lạ, bọn họ đã định giá 2500 đồng vàng cả đi cả về, dựa theo tốc độ khám phá của người bình thường, ba ngày sau căn bản là không thể đi quá xa, chẳng lẽ cô ấy có thể khám phá phạm vi ngoài 50km sao?
Chuyện này thực sự không có khả năng...
Bạch Ngôn Tài chưa vui vẻ được bao lâu thì điện thoại của anh ta lại vang lên, lần này có hai người gọi đến đặt chỗ trên xe.