Chương 2
Chương 2Chương 2
Ninh Mông nhìn thấy cảnh tượng khủng bố qua gương chiếu hậu của nhà xe, đạp chân ga, tăng tốc rời xa nơi thị phi này.
May mà cô thông minh, đổi hết điểm tích lũy mà hệ thống nhà xe cho công năng phòng hộ, mới có thể tránh thoát một kiếp.
[Chúc mừng ký chủ lấy được một con dao găm, 20I dầu diesel. ]
[Mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của người mới. ]
"Đã biết, hiển thị định vị của người cần giúp đỡ." Ninh Mông nói.
Cô vừa dứt lời, một bản đồ xuất hiện trên kính chắn gió trước mặt cô, trùng khớp với con đường trước mắt, còn cách người cần giúp đỡ 800 mét, Ninh Mông giảm tốc độ xe.
Trước mạt thế, khu vực này hẳn là khu phố cổ của thành phố Nam, một vùng lớn nhà ở hoang phế, xưa cũ, căn cứ theo hướng dân, Ninh Mông dừng xe trước một đám nhà tâng màu xanh xám.
Cô tháo dây an toàn, đang chuẩn bị mở cửa xe.
[Cảnh báo! Nếu ký chủ xuống xe sẽ có nguy hiểm trí mạng!]
"Tôi không xuống xe thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được? Cậu nói xem." Khóe môi Ninh Mông nhếch lên độ cong giều cợt.
[Ký chủ có thể mang theo vũ khí phòng thân, gặp được zombie cần phải đánh một phát trí mạng vào phần đầu. ]
Vũ khí phòng thân? Tâm mắt Ninh Mông nhìn về phía con dao găm trên bàn điều khiển, đây là vũ khí duy nhất có thể phòng thân ở trên xe.
Cũng do tên xấu xa đoản mệnh vừa rồi để lại.
Ninh Mông cầm lấy dao găm, hệ thống đưa ra một hàng chữ: [Dao găm bình thường, độ bền: Bình thường, độ mới cũ: 5 phần mới, độ sắc bén: Bình thường. Thích hợp cho người mới sử dụng, nếu muốn dùng nó giết zombie, cần dùng hết toàn lực công kích vào phần cổ và mắt, với giá trị vũ lực của ký chủ, xác suất may mắn còn sống là 4. 5%. ]
Ninh Mông: "..."
Cảm ơn cậu, hệ thống, gặp phải zombie gần như tương đương với chịu chết, Ninh Mông tỏ vẻ mình hiểu rồi.
Nhưng cô vân dứt khoát quyết định xuống xe, bởi vì cô không có lựa chọn nào khác.
Trên xe chỉ còn lại một gói mì gói cuối cùng, mà cô đã hai ngày không ăn gì rồi.
Sau khi xuyên đến thế giới này, cô vẫn luôn trốn ở trong nhà xe, không dám đi đâu, khó khăn lắm mới phát hiện ra hệ thống này, lại bắt cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể kích hoạt công năng khác. Xuống xe có thể sẽ chết, nhưng không xuống xe chắc chắn sẽ chết.
Ninh Mông nắm dao găm, quan sát khắp nơi một chút, không phát hiện tung tích của zombie, bèn kéo cửa xe ra, nhảy xuống xe, bước nhanh qua phía cửa vào đống kiến trúc này.
Cô rất quen thuộc với phong cách của những kiến trúc này, trước khi xuyên đến thế giới mạt thế này, cô đã lớn lên trong loại nhà cũ của thập niên 80 - 90 của thế kỷ trước này, chỉ là kiếp trước khu cộng đồng như này rất đông đúc, mà lúc này nơi đây tràn ngập tĩnh mịch và hoang vắng, khắp nơi đều là dã man sinh trưởng dây leo.
Khoảng cách giữa các tòa nhà ở đây rất hẹp, tòa nhà này hoàn toàn khuất dưới bóng của tòa nhà bên cạnh, ánh mặt trời không chiếu tới, đi dưới hàng hiên có thể cảm nhận được một luồng lạnh lẽo, còn có mùi thối rữa vì bỏ hoang đã lâu.
Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở của mình, đương nhiên còn có tiếng tim đập.
Lúc này, tim Ninh Mông đập rất nhanh, cô cần mau chóng tìm được bé gái tên là Khương Tuyết trong danh sách. Nhưng hệ thống chỉ cung cấp cho cô định vị của tòa nhà, cũng không cung cấp thêm nhiều tin tức hơn, số phòng số tầng cũng không có, Ninh Mông chỉ có thể tìm từng tầng một.