Chương 212
Chương 212Chương 212
Mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng này đến nỗi không nói nên lời. Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thấy này, bọn họ không biết người đó là ai, cũng không biết tại sao người đó lại ở đây.
Ninh Mông nghe thấy giọng của mình đang run, cô thật sự không khống chế được: "Hướng Dực..."
"Ừm, tôi biết rồi."
Hướng Dực điều khiển robot di chuyển tới những bể pha lê khác, có một người đàn ông trong bể đầu tiên, tiếp theo là nữ, dáng người của cô được phô bày ra rất đẹp, nhưng lại khiến người khác sợ hãi đến khó hiểu.
"Trời ơi... những người này bị nhốt ở đây, là muốn làm gì? Tại sao lại làm như vậy? Là ai làm!" Cao Thiến hét lên.
Cô thật sự không nhịn nổi nữa rồi, cô hiểu rằng mình đang ở trong ngày tận thế, dù cho có phát sinh ra chuyện kỳ lạ đáng sợ đến như nào cũng đều hợp lý, nhưng cảnh tượng vẫn chạm đến giới hạn mấu chốt trong lòng cô.
Tại sao con người lại bị đối xử như vậy, bị ngâm trong chất lỏng như vậy không biết sống chết, giống như là từng bộ tiêu bản, sưu tầm, triển lãm, bị nghiên cứu...
Hướng Dực thở dài: "Tôi không biết, tôi chỉ biết, người làm như vậy, thì chắc chắn phải có mục đích đen tối rất lớn, nếu không họ sẽ không xây dựng một phòng thí nghiệm lớn như vậy bên cạnh một đầm lầy hẻo lánh, cũng sẽ không xây nó dưới lòng đất, mục đích của họ nhất định là một chuyện gì đó có lợi ích tương đối lớn." Những con robot trinh sát khác cũng đã xuống phòng thí nghiệm lục soát, cũng đã có kết luận rồi.
Hướng Dực có chút hối tiếc nói: "Ninh Mông, không phát hiện hành tung của Lục Tự, có lẽ anh ta không ở dưới đó, có cần phải tìm tiếp không?"
Về mặt lý trí, Ninh Mông cũng biết, hình ảnh mà robot gửi về đã là toàn bộ tình hình ở dưới đó rồi, mặc dù có hình dạng người kì lạ trong bể thủy tỉnh, nhưng mỗi một gương mặt trong đó cô đều tự mình xác nhận qua, không có Lục Tự.
Bởi vì, trên mặt của mỗi người không ai có vết sẹo đáng sợ như anh ta.
Gương mặt như vậy, chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên được, một gương mặt có thể hình dung là vừa đẹp trai lại vừa đáng sợ. Ninh Mông im lặng, nhưng lúc này trong đầu cô, trừ lý trí, còn có một âm thanh không mấy lý trí làm gián đoạn cô: "Xuống dưới xem đi, lẽ nào cô không muốn biết, những người đó có còn sống hay không sao? Hay có lẽ sẽ có phát hiện khác ?"
Cô muốn dập tắt cái suy nghĩ này, nó quá nguy hiểm, cô không thể ích kỉ mà quyết định như vậy.
Thấy cô do dự, Hướng Dực nói: "Đội trưởng, nếu như cô muốn xuống dưới, tôi sẽ nghe theo lệnh của cô."
Cao Thiến cũng nói: "Đội trưởng, tôi cũng vậy, nếu cô quyết định rồi, tôi sẽ là người đầu tiên đi xuống dưới, cô không cần suy nghĩ nhiều đâu."
Lục Trác không nói hai lời, bắt đầu kiểm tra súng và đạn của mình, cầm lấy dao găm sờ sờ lưỡi dao, xem xem có đủ sắc bén không.
Những người khác cũng làm giống vậy.
Ninh Mông hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói: "Tôi sử dụng phạm vi tấn công trước, cơ bản có thể giải quyết đám zonbie phía dưới, không đích thân xuống dưới, tôi không yên tâm, xung quanh đây có xe máy của Lục Tự, cũng có quần áo bị rách của anh ta, anh ta không thể nào không phát hiện ra phòng thí nghiệm, tôi †in rằng, nếu ta đã ra ngoài, nhất định sẽ lái xe gắn máy rời đi, nếu như chưa ra... thì khả năng lớn là anh ta vẫn còn ở dưới."
Mặc dù cô biết, robot đã lục soát hết mọi ngóc ngách, không thể nào để sót, nhưng lỡ như...
Ninh Mông đã ra quyết định, người có kinh nghiệm chiến đấu nhiều nhất sẽ bắt đầu sắp xếp.
"Chúng ta vẫn như cũ chia thành ba đội, đội thứ nhất đi xuống dưới, đội thứ hai chờ lệnh, đội thứ ba ở lại phụ trách hậu cần và chỉ viện."
Thẩm Ngôn lập tức nói: "Tôi với đội trưởng một tổ, dị năng hiện tại của tôi là dịch chuyển tức thời."