Chương 266
Chương 266Chương 266
Tới căn phòng thần bí kia, Khương Hàn vén màn nhựa lên, đi vào.
Anh ta kiểm tra tất cả thùng chứa, sắc mặt có chút không tốt.
Ninh Mông hỏi: "Bọn họ sao rồi?"
Khương Hàn nói thẳng: "Tình hình không ổn, nơi này trước đây được xây dựng là môi trường vô trùng, nhưng bây giờ có thể thấy rất rõ ràng, nước trong thùng chứa có một phần bị đục rồi."
"Những người ở trong thùng chứa..."
"Tôi không dám chắc, đợi tôi điều chỉnh công thức thuốc, xem xem có được không."
Lục Tự lần nữa quay lại nơi như địa ngục này, từ lúc bắt đầu vào phòng thí nghiệm anh ta vẫn đứng trước thùng chứa, ánh mắt chưa từng rời khỏi những người đó.
Nước trong thùng chứa của người đó cũng đục rồi, chỉ có thể lờ mờ nhìn những đường nét trên khuôn mặt, là một người đàn ông trẻ tuổi.
"Anh ta là đồng đội của anh sao?" Ninh Mông hỏi.
"Anh ta là đội phó của đội cứu viện Bắc Hải, là anh em vào sinh ra tử với tôi, sau khi mất tích, anh ta đã để lại rất nhiều manh mối trên đường đi, tôi mới thể tìm được đường đến đây."
Chuyện tiếp theo sau đây, tất cả mọi người đều không thể giúp đỡ được, nên lui ra bên ngoài đợi, Khương Hàn chỉ giữ lại Đằng Nghiêu giúp đỡ.
Lục Tự nói: "Tôi cũng ở lại."
Khương Hàn: "Ở đây có đồng đội của anh, nếu như tâm trạng suy sụp, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới quá trình tỉnh lại."
Lục Tự vẫn kiên trì: "Tôi có thể không chế tốt tâm trạng của mình."
Khương Hàn không ngăn được anh †a, chỉ có đồng ý, còn nhấn mạnh 3 lần, phải giữ tay vững khi giúp đỡ.
Sau khi mọi người ra ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng phản chiếu từ màng nhựa, mơ hồ có thể nhìn thấy Khương Hàn dưới sự giúp đỡ của Lục Tự và Đằng Nghiêu, thêm vào thùng chứa một ít đồ.
Việc còn lại là sự chờ đợi lâu dài.
Đột nhiên Ninh Mông nghe thấy tiếng nước, hình như bên trong đang xả nước trong thùng chứa ra.
Không lâu sau, Lục Tự ôm một người đi ra, Ninh Mông nhận ra người đó là người mà lúc nãy Lục Tự đã nhìn rất lâu là đội phó của anh ta. "Nhanh, tôi cần phải ngay lập tức đưa anh ta về phòng điều trị của nhà xe."
Thẩm Ngôn căng thẳng nói: "Để tôi."
Khoảnh khắc Lục Tự thả người đàn ông xuống, Thẩm Ngôn để cơ thể anh ta dựa vào người cô, sau đó hai người biến mất.
Đây là người đầu tiên được mọi người giải cứu từ phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Mọi người đều muốn biết liệu số người đó có thể cứu được không, nhưng bọn họ không thể rời đi mà nhất định phải ở đây chờ đợi, nếu có ai cần giúp đỡ thì phụ một tay.
Ninh Mông không đi theo, các thành viên trong đội đều ở đây, cô phải đảm bảo an toàn cho mọi người.
Cô liên lạc với Bạch Ngôn Tài: "Bạch Bạch, anh đến phòng điều trị xem tình hình đi. Nếu có thể ra tay hỗ trợ thì góp sức một chút."
"Được, đội trưởng."
Không bao lâu sau Thẩm Ngôn lại đi xuống, mọi người vây quanh cô: "Người kia sao rồi?"
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Giờ thì chưa biết được. Vừa rồi robot y tế đang cứu hộ, tôi sợ lát nữa sẽ có thêm người cần vận chuyển nên không tiếp tục xem."
Điều cô không nói chính là, mặc dù nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này đã tăng lên nhưng nhịp tim và hơi thở của anh ta lại hoàn toàn không có, Bạch Ngôn Tài cũng nói rằng trong trường hợp này dị năng của anh ta cũng chẳng giúp ích được gì.
Dưới cái nhìn của cô, khả năng cứu được người này là cực kỳ thấp.
Hơn một giờ sau, một cô gái tiếp tục được cứu ra, Ninh Mông đắp chiếc khăn tắm đã chuẩn bị sẵn lên cho cô ấy, Thẩm Ngôn mang theo cô ấy cùng biến mất.
Toàn bộ quá trình giải cứu có hai mươi người biến mất như thế, trong khoảng thời gian này Khương Hàn một mực không ăn không uống, anh liên tục thay đổi chất lỏng trong bình chứa cho bọn họ rồi sưởi ấm cho họ.
Ở đây tổng cộng có mười lăm người, Ninh Mông đổi ba gian phòng bệnh trong trung tâm mua sắm tích điểm, mỗi gian có năm giường.