Chương 269
Chương 269Chương 269
Ninh Mông: "Tôi hiểu mà, đội chúng ta đã cứu được ba người trong số họ, chúng ta đã tạo ra kỳ tích, hãy cho bọn họ thêm chút thời gian."
Đối với họ, nếu không có đủ thời gian thì có thể bỏ điểm mua thêm, có thể di chuyển cả ngày lẫn đêm, nhưng đối với chín người còn lại, niềm hy vọng mong manh này là tất cả những gì họ có.
Sau hai mươi bốn giờ đã định, mỗi phút đều thật khó khăn.
Ai cũng biết, càng về sau thì hi vọng lại càng xa vời, nhưng chẳng ai làm gì được.
Ninh Mông biết mình không thể trì hoãn, nhưng cô vẫn muốn cho bọn họ một cơ hội. "Sáu tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát." Ninh Mông cuối cùng cũng đưa ra quyết định, cô cho bọn họ thêm sáu giờ nữa.
Nếu như không được thì thôi, giao cho đội cứu viện Bắc Hải tiếp nhận.
Nhưng kết cục thế nào thì trên cơ bản đã được quyết định.
Toàn bộ quá trình, Lục Tự chỉ ngồi ở một bên ghé đầu nhắm mắt một lúc rồi lại tỉnh giấc, anh ta sợ mình không kịp tỉnh lại sẽ không thể tiếp tục bảo vệ đồng đội.
Dù hy vọng đang dần vụt tắt nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.
Nhưng anh biết rằng, sinh mệnh đang đến điểm kết thúc rồi.
Sáu giờ sau thì đến ngay cả anh ta cũng phải bỏ cuộc. May mắn thay, một thành viên nữ khác của Đội cứu viên Lam Thiên đã lấy lại được hơi thở và nhịp tim, thậm chí còn mở mắt trong thời gian ngắn trong quá trình đó, tuy nhiên robot y tế cho biết cô không hoàn toàn tỉnh táo và đó chỉ là phản xạ có điều kiện.
Đáng tiếc người khác không may mắn sáng tạo ra kỳ tích, sinh mệnh dần dần trôi đi, điều này dường như càng khẳng định cho lời Khương Hàn nói, hai mươi bốn giờ là vạch mức, nếu không thể tỉnh lại thì hi vọng càng mỏng manh.
Những bệnh nhân đã hồi phục hơi thở và nhịp tim được chuyển đến hai khu phòng bệnh khác, khu này giao cho Lục Tự và đội phó của đội anh ta.
Để cho anh chút thời gian nói lời tạm biệt. .
Thời gian từng chút một trôi qua, khi giờ hẹn đã đến gần, Lục Tự cuối cùng cũng bộc phát, anh ta hét lớn: "Dịch Đào, tỉnh lại đi, tôi không muốn từ bỏ anh, xin anh cũng đừng từ bỏ chính mình! Tôi biết anh đã trải qua rất nhiều điều đáng sợ, nhưng anh là đồng đội tốt nhất của tôi, anh nhất định sẽ vượt qua mài!"
Trong giọng nói của anh xen lẫn cả tiếng khóc nức nở, thêm chút lo lắng, sợ hãi, và cố chấp không từ bỏ.
Những người có mặt nghe xong đều cảm thấy không đành lòng.
Robot y tế bước đến xác nhận sự dao động dị năng trong cơ thể Dịch Đào.
Động tác này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì mỗi lần nó đi đến trước mặt một người, là mỗi lần nó thông báo người kia không thể cứu được nữa.
Tất cả mọi người đều cảm giác tim mình đập nhanh nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Đột nhiên, âm thanh tuyệt nhất trên đời này vang lên:
"Tít, tít, tít, tít..."
"Dịch Đào, Dịch Đào, có nghe tôi nói không? Cố lên, nhất định phải cố lên!"
Trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện một nhịp đập khiến người ta vui mừng. Giá trị của huyết áp cũng không ngừng tăng trở lại, lông ngực của Dịch Đào cũng không ngừng đập, đồng thời cũng bắt đầu hồi phục hô hấp tự chủ.
Robot y tế đeo mặt nạ dưỡng khí cho anh ta, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Dịch Đào mở mắt ra, anh hơi cau mày, dường như chiếc mặt nạ dưỡng khí trên mặt khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh ta giơ tay lên, như muốn kéo thứ rắc rối đó ra.
Robot y tế vẫn đeo mặt nạ lại như cũ cho anh ta.
Lục Tự thay anh ta tháo mặt nạ dưỡng khí xuống: "Anh tỉnh rồi phải không? Anh thật sự tỉnh rôi? Anh có nhớ tôi không?"
Dịch Đào nghe thấy giọng nói xoay người, nhìn về phía người đang ở trước mặt lo lắng vạn phần này.
Anh ta ngây người ra một lúc, như thể đang cẩn thận xác định người trước mặt, lại giống như nghe không hiểu anh †a đang nói cái gì.
Một lúc sau anh ta cuối cùng cũng mở miệng, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ có thể đưa tay ra, Lục Tự ngay lập tức nằm lấy tay của anh ta.