Chương 272
Chương 272Chương 272
Ninh Tư Nguyên vừa đạp mạnh vào cửa, vừa la hét.
Trần Thục Thanh ngồi xuống đất đấm vào chân mình: 'Ây ya, con gái ruột của tôi, nó cũng không nhận ra hai người già này nữa rồi, mau đến xem, đến xem đứa con gái độc ác này, ngay cả sự sống chết của cha mẹ cũng không quan tâm nữa rồi."
Con trai và vợ đang la hét, cơn nóng giận trong lòng Ninh Siêu đang dâng cao.
"Mở cửa! Ninh Mông, con ra đây cho cha, hôm nay con nhất định phải ra đây cho cha mẹ một lời giải thích!"
Ba người ở trước xe đang gào khóc, nhưng bên trong xe một chút động tính cũng không có. Trần Thục Thanh biết tính cách của Ninh Mông, cho dù trong lòng có tức giận, bọn họ nài nỉ chắc chắn sẽ có tác dụng, vậy nên bà ta lặng lẽ nháy mắt với con trai, để nó tiếp tục, còn mình thì gào thét to hơn.
Dường như đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lục Tự vốn dĩ đang ngủ say mở cửa đi ra.
Nhìn thấy tình hình ở phòng khách có chút sững người, Ninh Mông ngồi trên sô pha, trước mặt là ly cà phê, một đĩa hạt dưa, một bát salad hoa quả, vừa nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa, vừa xem trò hề bên ngoài.
Ninh Mông nhìn Lục Tự, bình thường anh ta ăn mặc đều không cẩu thả, mặc đồ đen rất ngầu, hôm nay lại có chút không chỉnh tề, đầu tóc có chút rối, dường như là bị đánh thức rồi lập tức xông ra ngoài. "Anh vẫn ổn chứ?"
"Cô vẫn ổn chứ?"
Hai người đồng thanh hỏi đối phương.
Ninh Mông cố nhịn cười: "Tôi rất ổn"
Lục Tự có chút ngại ngùng, bình thường trong đầu anh ta đều là nhiệm vụ, làm gì có chuyện ở một mình với con gái, vân là dáng vẻ nhếch nhác như vậy.
"Tôi đi đánh răng rửa mặt."
Một lần nữa đi ra, Lục Tự đã khôi phục hình tượng ngầu như trước, nhưng Ninh Mông vẫn muốn cười.
"Cô muốn cười thì cứ cười đi, không cần nhịn." Lục Tự bất đắc dĩ đành nói.
"Ha ha ha ha ha ha ha!" Ninh Mông cười đến long trời lở đất.
Lục Tự: "..." Anh nghĩ rằng mình đã làm một ly Americano, không thể không nói, hạt cà phê trên nhà xe thật sự rất ngon, tay nghề của anh ta không bằng Tạ Tử, làm ra được một ly cà phê vẫn như cũ đã không tồi rồi.
"Ba người ngoài kia, là người nhà cô?" Lục Tự không phải người hiếu kỳ, nhưng ba người này quá ồn ào, anh ta thật sự không thể phớt lờ được.
"Về mặt sinh lý thì phải, về mặt tâm lý thì không."
"Có cần tôi ra tay không?”
Ninh Mông cũng cảm thấy câu nào khá buồn cười, đội trưởng đội cứu viện Bắc Hải, ra tay với ba người bình thường là phong cách gì vậy chứ, anh ta mà tức giận lên thì đoán chừng sẽ đem ba người bọn họ ném từ trên lâu xuống.
Không đến mức phải như vậy. "Không cần đâu, bọn họ thích la hét cứ để bọn họ la hét cho đủ đi."
Ninh Mông mở bảng điều khiển hệ thống thiết lập chế độ chặn âm thanh bên ngoài, trong xe lập tức yên tĩnh, cô lại mở màn hình chiếu xuống, trong ổ cứng tìm thấy một bộ phim hành động, say sưa xem, thỉnh thoảng vẫn bình luận hai câu.
"Ây ya động tác cú đá bay của diễn viên này đá không đúng chỗ, bảo anh đi quay cũng không làm hời hợt như vậy chứ." Ninh Mông cảm khái.
Lục TỰ: "..."
Trần Thục Thanh la khóc rất cật lực, nhưng đây là bãi đậu xe trên sân thượng, vốn dĩ đã có rất ít xe đến đây đậu xe, người đi đường lại càng không, toàn bộ quá trình chỉ có một bảo vệ tới đây hỏi thăm tình hình, sau khi bị ba người bọn họ mắng bỏ đi thì cũng chẳng còn khán giả nữa.
Hai tiếng sau, ba người đều cạn kiệt sức lực. Ninh Tư Nguyên nhịn không được mà oán trách: "Bà làm mẹ cái kiểu gì vậy, hôm nay đi ra ngoài đến cả một chai nước cũng không mang theo."
"Sao lại trách mẹ, sao con cũng không nhớ?" Tâm trạng Trần Thục Thanh †ồi tệ, nhịn không được mà đáp trả lại.
"Được rồi, hai người đừng cãi nữa, đợi đến khi có tiên và vật tư, chúng ta ra ngoài mua không phải được rồi sao." Ninh Siêu trợn mắt nhìn.
Cha mẹ cãi nhau là việc như cơm bữa, Ninh Tư Nguyên ngược lại vẫn nhớ lý do hôm nay đến đây.