Chương 297
Chương 297Chương 297
Trong lòng của Ninh Mông cuối cùng cũng đã nhẹ lại.
Khương Tuyết cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này cô bé đứng dậy, đi ra phía cửa sổ và ngồi xuống tại đó.
Cô bé đột nhiên hét to: "Chị Ninh, chị nhìn xem, là cá! Một con cá rất lớn."
Sau đó, cô bé còn thấy được nhiều hơn nữa.
"Là bây cá, có rất nhiều rất nhiều cá luôn!"
Hướng Dực cảm động mà nói: "Từ thời tận thế đến nay, con người thân mình còn lo chưa xong, cũng chả có thời gian làm ô nhiễm môi trường, cá dưới sông lại có thể lớn đến vậy."
Tạ Tử cũng nói:Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi có một ước mơ, nếu nghỉ hưu, tôi sẽ dựng một căn nhà nhỏ bên sông, sau đó đánh bắt cá mà kiếm sống. Con cá tươi ngon như vậy, tôi câu cả đời cũng được."
Nhà xe chạy dưới nước được 15 phút, đã đến bên kia của con sông, nhưng nó không trực tiếp lên bờ, mà lại tìm chỗ nước cạn thích hợp lên bờ, đi được một đoạn, đến khi bên con đường chính mới dừng lại.
Bạch Ngôn Tài nói: "Không được, tôi phải xuống xe xem xem."
Sau khi nói xong, anh ta mở cửa xuống xe, Hướng Dực, Đằng Nghiêu, Tạ Tử cũng xuống xe, mọi người đều tò mò chức năng chống nước của chiếc xe, muốn biết hệ thống đã làm như thế nào.
Cuối cùng gì cũng chả thấy được.
"Haizzz, một chút thay đổi cũng không có, đây thực sự không khoa học tí nào."
"Thôi thôi, chuyện của hệ thống thì cứ kệ đi, mọi dị năng đều không phải khoa học là giải thích được."
Mọi người trở về nhà xe, Bạch Ngôn Tài tiếp tục lái xe đi về phía trước, chỉ có Khương Tuyết có tí xúc động: "Thật tiếc quá đi, nhiều cá đến thế, nếu có thể câu lên một vài con thì thật tuyệt vời."
Mọi người cười haha vì những lời nói của trẻ con đó.
Sau khi Lục Tự tỉnh dậy, thấy Chúc Á gửi WeChat cho anh ta một biểu cảm hài hước.
Đây cũng là lời hẹn của hai người, anh ta gửi lại một biểu cảm mỉm cười, biểu thị là mình đã nhận được.
Anh ta mở diễn đàn ra, đăng nhập vào acc clone, là thấy được đường liên kết mà Chúc Á gửi đến.
Sau khi mở đường liên kết, bên trong chỉ có những ký hiệu và con số lạ thường.
Lục Tự sao chép những nội dung mà Chúc Á gửi đến lên máy tính, sau đó bắt đầu giải mã bằng chương trình mà anh ta tự viết, những ký hiệu và con số trên màn hình trở thành những con chữ, bảng hiệu và hình ảnh.
Những thông tin này là tình hình của quân đội do Quý Sâm lãnh đạo sau khi họ rời đi.
Phân bố lực lượng quân sự và khu vực tuần tra của họ, thậm chí dùng cả hình thức ghi chú của hình ảnh, cũng cung cấp cả tọa độ cụ thể, như vậy Lục Tự có thể nhập tọa độ vào GPS, để tiện cho việc tìm kiếm.
Những thông tin này vô cùng đây đủ, có thể nói là chu toàn mọi mặt.
Do Chúc Á cũng không biết Lục Tự và đội cứu viện Hoả Bạn đang ở đâu, cho nên để tránh bị sót, anh ta thậm chí ghi chú cả phạm vi thuộc thẩm quyền các tướng có mối quan hệ tốt với Quý Sâm, nhắc nhở anh dọc đường có thể xuất hiện các trạm kiểm soát.
Cuối cùng Chúc Á còn nhắc: "Tôi và thành viên của đội cứu viện Lam Thiên đã bị giám sát, ngoại trừ tin tức được gửi bởi hình thức mã hóa, những tin khác đừng tin. Chúc gửi."
Lục Tự xem kỹ bản đồ, phát hiện Quý Sâm còn cố chấp hơn anh ta nghĩ, phạm vi tuần tra của anh tra trải khắp bán kính 200km quanh thành phố Long Xuyên, xem ra, nếu không tìm được người tình nghi, anh ta rất có thể sẽ mở rộng phạm vi tuần tra, nếu họ không phải đã chạy trốn từ trước thì bây giờ khó mà có thể chạy thoát.
Sau khi xem bản đồ phân bố lực lượng, Lục Tự phát hiện hai vị tướng có mối quan hệ khá tốt với Quý Sâm, một người tên là Ân Thành, một người tên là Phó Tỉnh Thành, đều đúng trên đường từ Long Xuyên đến Thanh Sơn.
Anh ta đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Đi đến trước mặt Ninh Mông.
"Đội trưởng, tôi có chuyện muốn bàn với cô."
"Hửm?"