Chương 310
Chương 310Chương 310
Lục Tự nhìn về phía Ninh Mông: "Ninh Mông, không cần thương lượng, sự việc đã rõ ràng, Phó Tinh Thành đã nói rõ muốn tìm tôi nên tôi có mặt là được rồi. Chuyện sau đó để tôi giải quyết, tôi sẽ tận lực lấy lại văn kiện chúng ta cân trong tay hắn."
Ninh Mông hỏi: "Tại sao hắn ta lại cho rằng anh là người đột nhập sở nghiên cứu? Chẳng lẽ trước đó lúc anh đi qua trạm kiểm soát đã bị nhận ra?"
Lục Tự nói: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm, mấy năm nay tôi rất ít khi tháo mặt nạ, nếu đối phương có thể nhận ra tôi thì chắc chắn đã từng gặp nhau trước đó. Phó Tinh Thành chắc chắn sẽ chạy đến sở nghiên cứu trực chờ muốn bắt tôi, nhất định hắn ta cũng biết tôi là người đi tìm tài liệu. Điều này có nghĩa là gì? Thứ nhất, khẳng định rằng hắn ta biết sự mất tích của Khương Hàn có liên quan đến tôi, thứ hai, hắn cũng phải biết tung tích của những tài liệu này."
Ninh Mông nói: "Tôi đi chung với anh, chúng ta đều là đội trưởng đội cứu viện, anh ngồi trên xe tôi, tôi là đội trưởng của anh. Chuyện này cần đàm phán, tôi nhất định phải đích thân đi."
Hướng Dực vội vàng ngăn cản: "Đội trưởng, cô không thể đi, nhỡ xảy ra chuyện gì..."
Ninh Mông cười nói: "Có thể xảy ra cái gì? Nghiên cứu của Khương Hàn đã tiến tới giai đoạn này, chẳng phải cậu ấy đã nói nếu trong thời gian quy định mà không thể nghiên cứu ra thuốc giải và vắc xin thì thế giới sẽ bị diệt vong. Coi như hiện tại các cậu có thể bảo vệ tôi, nhưng đến ngày đó thì sao đây?" Các thành viên trong đội nhìn nhau, Lục Trác nói: "Đội trưởng nói đúng, đã như vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi. Cùng lắm thì nói cho tên Phó gì đó rốt cuộc chúng ta muốn làm gì."
Ninh Mông nói: "Mọi người không cần đi cùng ta. Tôi có mặt đàm phán là để biểu thị thành ý, việc mọi người không lộ diện chính là con át chủ bài cuối cùng của chúng ta, nếu ba ngày nữa chúng tôi không quay lại, tôi sẽ đổi một xe tải vũ khí trong trung tâm mua sắm tích điểm, mọi người bắt đầu lên đường tạo áp lực cho Phó Tinh Thành, nhất định phải đoạt lấy tập tài liệu tới tay."
Lục Trác hít một hơi, không ngờ sự việc lại nhanh đến mức này, lại cần phải sử dụng đến cả một xe vũ khí.
Nhưng cậu cũng biết mình không có tư cách gì để từ chối, điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là cam đoan với Ninh Mông rằng cậu chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Không ai có thể nói gì để ngăn cản, mọi chuyện đi đến mức này thực sự đều là bất đắc dĩ, nhưng không thể không đi.
Lục Tự cũng biết nếu anh đi một mình thì có lẽ sẽ không thuyết phục nổi Phó Tinh Thành, song đi cùng Ninh Mông ít nhất cũng thể hiện được sự chân thành của họ.
"Được, chúng ta cùng nhau đi." Lục Tự nhìn Ninh Mông.
Tới giờ Bạch Ngôn Tài mới lên tiếng: "Đội trưởng, tôi lái xe đưa hai người đi nhé?"
Ninh Mông lắc đầu: "Không cần, tối nay Phó Tinh Thành nhất định sẽ rất muốn biết chúng ta trốn ở chỗ nào, nhưng càng muốn tôi lại càng không cho hẳn biết, mọi người tìm chỗ nấp kĩ, từ tối nay đến ngày mai bật hình thức ẩn thân."
"Vậy hai người định đi tới đó bằng cách nào?"
Thẩm Ngôn đề nghị: "Dị năng của tôi đã thăng cấp sau mấy ngày luyện tập trong phòng huấn luyện. Hãy cho tôi tọa độ của sở chỉ huy, tôi có thể dẫn đội trưởng và Lục Tự cùng đến đó, nhưng nếu khoảng cách tương đối xa, e là phải dịch chuyển nhiều lần mới đến được"
Ninh Mông trả lời: "Dùng cách này đi."
Cô lấy chiếc áo choàng tàng hình ra, bảo Lục Tự mặc vào rồi cũng tự giấu mình vào đó.
Cao Thiến có chút hoảng hốt, cô vân rất lo lắng, không biết chỉ mỗi hai người đi có gặp nguy hiểm hay không, cô dặn dò: "Đội trưởng, nếu có chuyện gì cần liên hệ với chúng tớ thì cứ thông báo qua bảng hệ thống. Sau khi cậu nhập thông tin, chúng tớ đều có thể thấy những gì cậu muốn truyền đạt."