Chương 314
Chương 314Chương 314
Phó Tinh Thành không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này nhưng khi nghe Lục Tự đích thân nói ra mục tiêu của mình thì anh ta đã rất sốc.
"Anh đang nói gì vậy? Các anh muốn một thân một mình kết thúc toàn bộ ngày tận thế à? Làm sao có thể?"
Ninh Mông đáp lời: "Anh ấy không hề đơn độc, còn có tôi và mọi người trong đội cứu viện đối tác, chúng tôi đều có một mục tiêu chung. Trưởng phòng Phó, sau khi đến thành phố Thanh Sơn, chúng tôi phát hiện ra nơi này khác với những thành phố khác ở Trung Quốc. Người dân nơi đây sinh sống và làm việc †rong sự mãn nguyện và tương đối bình yên, họ đã xây dựng được một cuộc sống khá tốt. Đây là kết quả của sự quản lý chặt chẽ của các anh. Tôi tin rằng trong lòng dân chúng và cả chính các anh đã chịu đựng đủ về ngày tận thế ăn thịt người này rồi. Nếu các anh cũng muốn kết thúc nó, tại sao không hợp tác với chúng tôi và giúp đỡ chúng tôi? Chúng tôi không còn nhiều thời gian, tôi rất cần viện trợ nước ngoài."
Trong lòng Phó Tinh Thành bị hai người trước mắt làm cho chấn động, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tên điên, đúng là hai tên điên!
Đây đơn giản là một nhiệm vụ bất khả thi!
"Tận thế làm sao có thể kết thúc..." Anh ta thì thào nói.
Lục Tự tiến lên một bước: "Không có gì là tuyệt đối không thể. Trước ngày tận thế, không ai có thể tưởng tượng sẽ có thứ như virus zombie. Chỉ cần nghiên cứu ra thuốc giải và vắc xin, mọi chuyện đều có thể."
Phó Tỉnh Thành sửng sốt hồi lâu, rồi anh ta bật cười lắc đầu.
"Tôi thật sự.. hết cách với các người."
Anh ta nhìn Lục Tự: "Thật ra tôi gọi anh đến không phải muốn làm khó anh, anh đã từng ra tay cứu giúp cha mẹ tôi và cháu trai tôi trong một siêu thị ở Nam Thành. Tôi đây vẫn luôn muốn đích thân nói lời cảm ơn nhưng mấy lần yêu cầu được gặp đều bị từ chối, tôi đã rất tức giận. Cho đến lân này, cuối cùng anh cũng rơi vào tay tôi, tôi chỉ muốn áp chế anh một phen, khiến cho anh cúi đầu, nhưng xem ra vẫn là tôi thua."
Phó Tinh Thành vừa nói vừa cúi xuống ấn vào một cái nút giấu bên trong tủ.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng ầm ầm trâm thấp, âm thanh không lớn nhưng dường như là tiếng mở của máy móc nào đó.
Ninh Mông nhìn xung quanh bốn phía, thế mà lại không thấy cơ quan nào cả.
"Theo tôi." Phó Tỉnh Thành nói xong thì đẩy cửa tủ ra rồi bước vào.
Ninh Mông tò mò đi theo, bên trong †ủ có một cánh cửa bí mật được ngụy trang thành tủ đựng hồ sơ, khi Phó Tinh Thành bước vào, đèn trong cánh cửa bí mật bật sáng, sau đó xuất hiện một đường hầm hẹp.
Ninh Mông đi theo phía sau, xuyên qua đường hầm, bọn họ nhanh chóng đi vào một căn phòng tối có diện tích chỉ khoảng 15m2, căn phòng này tuy nhỏ nhưng lại không ít tệp hồ sơ xếp chồng lên nhau, tất cả các ngăn tủ đều được niêm phong, ở giữa có một bàn điều khiển, các loại màn hình và các nút được phân bố xung quanh nó, đồng thời một số văn bản nhắc nhở được hiển thị trên màn hình.
Phó Tinh Thành đi đến trước bảng điều khiển và đặt lòng bàn tay lên một thiết bị nhận dạng, thiết bị ấy phát ra ánh sáng xanh quét qua lòng bàn tay anh ta. Sau đó, anh ta nhập vào một số chỉ dẫn, mấy tủ hồ sơ đồng thời mở ra, Phó Tinh Thành quay lại nhìn Lục Tự: "Tới giúp tôi."
Lục Tự tới giúp chuyển tất cả hộp bìa các tông trong tủ hồ sơ ra, tổng cộng là năm hộp.
"Đây là những thông tin tôi tìm được ở Viện nghiên cứu Thanh Sơn. Lúc đó trong đội ngũ nhân viên của tôi có một chuyên gia về virus học, người này từng là thành viên của viện nghiên cứu khoa học nhưng không may là đã mắc bệnh hiểm nghèo sau ngày tận thế. Trước lúc lâm chung, người nọ đã nhiều lần cầu xin tôi, bảo tôi hãy giữ kỹ những thông tin này bởi nhất định vê sau sẽ có người quay lại tìm nó.