Chương 326
Chương 326Chương 326
Sau cùng, dưới sự thuyết phục của Ninh Mông và những đứa trẻ, cuối cùng Sara cũng đồng ý lên xe với cô.
"Mọi người cứ việc thử, nhưng không thể chữa khỏi cũng không sao, mọi người có thể thu nhận hai đứa con của tôi, thì tôi đã biết ơn mọi người lắm rồi." Sau khi lên xe, Sara áy náy nói.
Điều khiến Sara không bao giờ ngờ tới là, bề ngoài chiếc xe này trông như một chiếc xe quân sự bình thường, trước đây cô ấy cũng từng thấy kiểu xe này, nhưng không ngờ sau khi lên xe, không gian bên trong rất rộng rãi, cô ấy được đưa đến phòng điều trị trong sự choáng váng, hai đứa trẻ cũng đi vào trong.
Phòng bệnh này vừa vặn có ba chiếc giường, hai con robot đang vây quanh ba mẹ con họ.
Sau khi chẩn đoán cho Sara, một con robot trong số đó đã lập tức từ bỏ, rồi đi giúp điều trị cho một đứa trẻ khác.
Sau khi Sara nằm xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con mình trên hai giường bệnh còn lại, dường như cảm thấy không yên tâm.
Lúc này, bên ngoài cửa phòng điều trị, Ninh Mông cởi quần áo bảo hộ trên người xuống, cho Bạch Ngôn Tài mặc vào.
"Đội trưởng, cô cũng cẩn thận quá rồi, cô quên trên nhà xe có chức năng tấn công zombie tự động rồi sao, nếu cô ấy thực sự mất đi lý trí và tấn công tôi, cho dù sức mạnh của tôi vô dụng, thì cô ấy cũng bị hệ thống nhà xe dọn sạch thôi."
Ninh Mông cũng không phân bua, bảo anh ta mặc quần áo bảo hộ vào: "Cẩn thận một chút vẫn luôn tốt."
Bạch Ngôn Tài thay quần áo bảo hộ rồi bước vào phòng điều trị.
Trong tay anh ta cũng cầm điện thoại của Lục Tự, sử dụng phần mềm dịch thuật của anh ta để nói chuyện với Sara: "Bây giờ tôi sẽ thử dùng dị năng cho cô, xem xem có thể có hiệu quả không."
Sara gật đầu, thể hiện sự hợp tác.
Bạch Ngôn Tài đặt tay mình lên cổ tay cô ấy, một số dị năng cấp tốc được truyền vào bên trong cơ thể cô ấy.
Nhưng sắc mặt của Bạch Ngôn Tài chẳng mấy chốc đã hơi thay đổi.
Quả nhiên, không khác những gì mà anh ta dự đoán, dị năng đã không còn hiệu quả với cô ấy nữa.
Sara hiểu được biểu cảm của anh †a, cười đau khổ nói: "Cảm ơn anh."
Bạch Ngôn Tài từ phòng điều trị bước ra, cởi quần áo bảo hộ, thở một hơi dài nặng nề, rồi lắc đầu: "Muộn quá rồi, dị năng của tôi vừa truyền vào cơ thể cô ấy thì đã tiêu tan, thật xin lỗi, tôi không thể giúp được."
Dị năng không phải vạn năng, cũng có giới hạn rất lớn, mặc dù Bạch Ngôn Tài đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi anh ta xác nhận bản thân không giúp được gì thì vẫn cảm thấy vô cùng chán nản.
Lúc này, Khương Hàn hơi do dự, thuốc giải đã nghiên cứu đến giai đoạn cuối cùng, anh ta đã tiêu tốn tâm huyết rất lớn mới có thể đi đến bước này, trước mắt đang ở giai đoạn nghiệm chứng mô phỏng, hết thảy thí nghiệm vẫn xem như thuận lợi, nhưng một khi áp dụng lên cơ thể người thật, anh ta không mấy vững tâm.
Một mặt là vì tác dụng phụ của loại thuốc này vẫn chưa được xác định, tùy tiện sử dụng là một việc rất không thận trọng.
Mặt khác, anh ta cũng lo lắng đôi chút, nếu không có hiệu quả, và nếu Sara sinh ra khả năng kháng thuốc... Vậy thì cô ấy thực sự không cứu được.
Thật ra, ngoài hai điều này, điều khiến anh ta lo lắng nhất chính là phương hướng nghiên cứu của mình đã hoàn toàn sai, nếu không có hiệu quả, có lẽ trước khi đến được hai phòng thí nghiệm ở nước ngoài, nghiên cứu của anh ta sẽ không có được bước tiến đột phá nào nữa, đây quả thực là một đòn chí mạng đối với những nhà virus học trong thời gian cấp bách.
Ninh Mông nói: "Khương Hàn, cậu không cần lo lắng gì cả, thời gian của Sara đã không còn nhiều, cho dù không có tác dụng, tôi cũng muốn cậu thử xem sao, mặc dù thuốc giải của cậu vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng đây là cơ hội cuối cùng đối với cô ấy."