Chương 56
Chương 56Chương 56
Nói xong cũng muốn thuận theo đó mà quỳ xuống, Ninh Mông bị dọa sợ nhanh chóng đỡ người dậy.
Cô đã bao giờ thấy cảnh tượng như này, lên tiếng hỏi: Phải cứu như thế nào?”
Lúc này, Cao Thiến cứ cảm thấy hai người này dường như không đúng lắm, nhưng cô ấy cũng không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, nếu không cứu người mặc áo sơ mi hoa này, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ lại rơi vào hôn mê.
Cô ấy nghĩ đến đã ở trên xe mình, cũng không xảy ra vấn đề gì được, nên cũng không nói gì.
Người đàn ông trung niên nói: "Có thể làm phiền các cô, cho cháu trai tôi ăn chút gì đó không, tôi có thể trả tiền, số tiền vàng này đều cho các cô hết."
Ninh Mông nói: "Mì tôm được chứ”
Trong ánh mắt người đàn ông trung niên lại hiện ra cảm xúc mừng rỡ một lần nữa: "Thật sao, vậy quá tốt rồi”
Ninh Mông thấy dù sao Lục Trác cũng đang sửa xe, nên tiến phòng bếp nấu hai bát mì tôm, cô vốn định thu một chút chỉ phí là được rồi một gói mì tôm ở khu cách ly đã tăng giá lên tới 80 đồng vàng cô bán một gói 100 đồng vàng là được rồi nhưng Cao Thiến báo giá 300 đồng vàng một bát.
"Bây giờ giá hàng hóa ở khu cách ly tăng chóng mặt, lương thực của chúng tôi cũng rất khan hiếm, thu chút tiền ấy không quá đáng chứ?”
Thái độ của người đàn ông trung niên vẫn rất hèn mọn: "Vâng vâng vâng, các cô có thể tới cứu chúng tôi, còn có thể cho chúng tôi chút đồ ăn, đã rất không dễ dàng rồi, 300 đồng vàng một bát không đắt, chúng ta đã lâu không ăn gì rồi"
Thái độ của ông ta càng hèn mọn, trong lòng Cao Thiến lại càng thấy người này có lẽ có vấn đề.
Chỉ là, đối phương cũng không lộ ra sơ hở gì, Cao Thiến chỉ có một loại trực giác với nguy hiểm tiềm ẩn, chỉ mong chỉ do cô ấy suy nghĩ nhiều thôi.
Có lẽ do hôm nay đã gặp được rất nhiều chuyện, hoặc có lẽ do gân đây đã quen với các loại nhiệm vụ cứu viện.
Lúc này Ninh Mông cũng không suy nghĩ nhiều, nấu xong mì thì mang sang.
Người đàn ông trung niên không vội ăn, mà gắp sợi mì, thổi nguội rồi đút cho người đàn ông mặc áo sơ mi hoa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa vừa uống chút nước, đã khá hơn một chút, lúc này ăn được vài miếng mì, cảm thấy trên người cũng có chút sức lực, mới ngồi dậy tự mình bưng bát mì để ăn.
Người đàn ông trung niên thấy cháu trai tốt hơn một chút, vẻ mặt cũng thoải mái hơn không ít, bắt chuyện với Ninh Mông: "Nhà xe này của các cô đúng là thuận tiện có thể nấu ăn bất cứ lúc nào."
"Ừm. Tôi cũng cảm thấy rất tốt."
"Chỉ là đây là mạt thế, thế đạo rất loạn, các cô không cân nhắc đến vấn đề an toàn sao, nhà xe này gây chú ý như thế, lỡ đâu bị người xấu để mắt tới thì sao, các cô không cân nhắc đến việc chuẩn bị một chút vũ khí à?"
Người đàn ông trung niên cười từ ái: "Các cô không cần lo lắng, tôi chỉ cảm kích ơn cứu mạng của các cô, muốn báo đáp mà thôi. Nói thật, tôi có một số con đường có thể giúp các cô lấy được vũ khí trang bị trên nhà xe."
Đây là chuyện rất hấp dẫn, bây giờ ở mạt thế, vật tư mọi người cần nhất đương nhiên là đồ ăn, nhưng nếu có được đủ vũ khí, gặp được vật tư của người khác cũng có thể cướp luôn.
Có vũ khí phòng thân mới có thể giữ vững vật tư của mình, mới có thể bảo vệ tính mạng của mình.
Ông ta đưa ra một mồi nhử hấp dẫn như này, không sợ hai cô bé này không mắc câu, dù sao cũng vẫn còn trẻ tuổi.
Ninh Mông vừa muốn lên tiếng lại bị Cao Thiến cắt ngang.
"Chúng tôi không cần, trên xe đã trang bị vũ khí, phòng thân đầy đủ."
Ninh Mông nghe xong, thấy lời này không đúng, quay sang nhìn Cao Thiến một chút, rất nhanh cũng cảm thấy có vấn đề gì đó.
Trên xe có thể có vũ khí gì, vũ khí trên người ba người bọn họ cộng lại, cũng chỉ có hai con dao găm.