Chương 73
Chương 73Chương 73
Một đội viên khác tên Quách Kiện nghe thấy tiếng nói chuyện cũng đi ra, vừa ra đã thẳng tay kéo khăn mặt trên đầu Hương Dực xuống: "Cho mượn tí, tôi không mang."
"Khăn mặt thì mượn thế nào được? Ông đây không cho!"
"Không cho mượn tôi đánh đấy!"
"Anh có thôi đi không, tự mình không mang thì thôi còn đòi dùng của tôi."
"Sao tôi biết đi làm nhiệm vụ còn được tắm rửa chứ!" Quách Kiện bất chấp Hướng Dực phản đối, kéo được khăn mặt xuống liền quay vào phòng tắm.
Hướng Dực áy náy nhìn Ninh Mông: "Chúng tôi sẽ không quấy rầy lâu đâu, chỉ đi vào tắm cái rồi trả phòng ngay."
Ninh Mông đáp: "Các anh không phải vội, nếu muốn vào ở thì có thể đợi ngày mai."
Hướng Dực cười nói: "Không chừng lát nữa còn có anh em muốn vào đây tắm nữa, tôi có lều vải rồi, không cần đâu."
Hướng Dực và Quách Kiện đều là đội viên lão làng trong đội cứu viện, cả hai đều nằm trong đội tinh nhuệ, lần này đội phó Thích Kim chỉ đích danh bọn họ đến hỗ trợ đội hậu cần.
Vì lần này ngoại trừ Ninh Mông còn có hai tân binh mới vào, Thích Kim có tính cẩn thận, lo vật tư gặp sự cố nên mới gọi hai bọn họ đến giúp.
Bình thường Hướng Dực toàn chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm với mức độ rủi ro cao để nhận phần thưởng nhiều, đồng thời tiết kiệm càng nhiều tiền vàng và vật tư. Anh ta là một trong số ít người trong đội có chỉ tiêu trong khu an toàn, nhưng người này lại rất ít khi quay về khu số ba của mình. Trong khu an toàn quả thực chẳng thiếu thứ gì, có thể tắm nước nóng, giặt giũ không bao giờ lo hết nước, nhưng cũng không thể chỉ quay về vì muốn tắm rửa chứ. Khu an toàn số ba cách trụ sở đội cứu viện tương đối xa, anh ta cũng lười đi lại nên bình thường toàn ở trong khu cách ly.
Tính ra cũng phải mấy tháng rồi Hướng Dực chưa được tắm rửa đàng hoàng lần nào, thế nên hôm nay vừa nghe nhà xe của Ninh Mông có thể tắm nước nóng anh ta đã động lòng. Ngay sau khi đội phó tuyên bố ở lại chờ lệnh anh ta liền kéo Quách Kiện đến đây trải nghiệm.
Sau khi tắm xong đi ra, cả người anh ta vô cùng dễ chịu.
"Ninh Mông, khách sạn này của cô được đấy, có gì không hiểu cứ đến tìm tôi, dù gì tôi cũng là ma cũ của đội cứu viện rồi."
Bình thường tán gâu với Cao Thiến, Ninh Mông cũng hay nghe cô ấy nhắc đến các thành viên trong đội cứu viện, cũng từng nhắc đến Hướng Dực. Nói người này khá nhiệt tình, trong khi làm nhiệm vụ rất hay giúp đỡ cô ấy, được xem là một đội viên vô cùng đáng tin.
Ninh Mông đúng là có việc, cô hỏi: "Anh Hướng, tôi muốn biết có thể lấy đạn của súng MPR-7 ở đâu?"
Hướng Dực suy nghĩ một lát: "MPR-7 sử dụng đạn 9mm, ở chỗ tôi đang không có. Nhưng loại đạn này tương thích với khá nhiều loại súng nên không khó tìm lắm, sau khi quay về tôi sẽ đi hỏi giúp cô xem, có lẽ sẽ tìm được một ít"
"Vậy tôi cảm ơn anh Hướng trước nha."
"Cô lo lắng nhiệm vụ lần này à? Đừng lo, nhiệm vụ của đội hậu cân không khó, cơ bản không cần đội viên phải ra chiến trường. Cho dù không có đạn cũng chẳng sao, còn nữa, đội phó Thích rất săn sóc tân binh, anh ấy không để tân binh ra chiến trường giết zombie ngay đây. Nếu làm thế thì tỷ lệ chết trận đã quá cao rồi."
Hướng Dực tưởng Ninh Mông đang lo lắng không đủ đạn tự vệ cho nhiệm vụ lần này nên còn an ủi cô.
Ninh Mông: "Tôi biết rồi."
Xem ra nhiệm vụ này muốn lấy được đạn chỉ có thể dựa vào Cao Thiến, bây giờ trong băng chỉ có năm viên, nếu gặp thời khắc nguy cấp phải dùng thật tiết kiệm mới được. Với chức năng cư trú của nhà xe sau khi nâng cấp, về cơ bản đã yên tâm vấn đề bảo vệ tính mạng.
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Ninh Mông còn chưa trả lời cửa đã tự động mở ra, Bạch Ngôn Tài đi vào.
"Bạch Bạch, không phải cậu thấy quá đắt nên không vào ở sao? Tới đây làm gì?"