Chương 77
Chương 77Chương 77
Mỗi cuối tuần anh ta sẽ cùng cha mẹ đến thăm bà ngoại, lần nào gặp cậu cháu ngoại này bà ngoại đều hâm một nồi sườn heo thơm lừng. Bà ngoại cũng hầm đến độ nhuyễn ra, vừa cho vào miệng đã tan như vậy.
Nếm, nhai, nghiễn ngẫm lại mùi vị quen thuộc khiến Bạch Ngôn Tài bất giác rớt nước mắt."
Dù năm năm qua anh ta không bị nhiễm virus, sống chui lủi như một con chuột ở tận thế này nhưng trong lòng vân có một tia hy vọng mong manh, hy vọng một ngày nào đó được quay lại như xưa và sống một cuộc sống như người bình thường.
Anh ta không có mong ước gì lớn lao, cũng không muốn trở thành anh hùng cứu vớt thế giới, anh ta chỉ muốn sống sót đến khi nhìn thấy thế giới này quay lại những ngày tháng trước kia.
Thật ra, có lúc anh ta cũng sẽ cười nhạo suy nghĩ tận đáy lòng mình, ai cũng biết quá khứ ấm áp đó sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng sau khi được ăn món này, Bạch Ngôn Tài đột nhiên thấy tủi thân. Anh ta không sai, sợ chết thì có gì sai, anh ta muốn trở lại quá khứ cũng không sai, có sai thì chính là thế giới này!
Sau khi ăn xong, Bạch Ngôn Tài lau mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói với Ninh Mông: "Cô nấu ăn quá ngon, tôi cảm động đến phát khóc luôn, lần sau tôi sẽ đến đây ở tiếp. Đúng rồi, đã là khách quen rồi thì lần sau có được chiết khấu không?”
Ninh Mông vốn còn hơi lo lắng, người này đang ăn lại đột nhiên bật khóc quả thực khiến người ta hơi bất an. Nhưng vừa ăn xong cái tên Bạch Ngôn Tài này lại bắt đầu mặc cả thì Ninh Mông mới yên tâm lại. Người này vẫn là Bạch Bạch bủn xỉn kia.
"Không chiết khấu, chỗ tôi không có giảm giá."
Ăn cơm xong, Ninh Mông đang rửa bát thì hệ thống đột nhiên nhắc nhở.
Theo kiểm tra, trong thời gian ở trọ, khách trọ Bạch Ngôn Tài đã dùng bữa nên hệ thống thưởng mười điểm.
Cuối cùng Ninh Mông cũng hiểu, chỉ cần khách trọ trong nhà xe tiêu phí vào một loại hình nào đó thì hệ thống sẽ kiểm tra hành động này để khen thưởng một số điểm nhất định.
Ninh Mông tự hỏi, vậy nếu khách trọ tiêu dùng nhu yếu phẩm thì có thể nhận thêm điểm thưởng không? Nhu yếu phẩm hàng ngày nằm ở tầng thứ tư, phải nâng cấp lên cấp này mới mở khóa được.
Ninh Mông chợt nghĩ đến một chuyện, nếu cô đến chợ đêm mua ít nhu yếu phẩm hoặc được phát sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể để vào kho hàng để giao dịch không?
Lại thêm một cách kiếm điểm nữa, nếu có thể lấy được khăn tắm, dâu gội, sữa tắm, ... bằng cách nào đó, chỉ cần khách trọ tiêu phí thì có thể kiếm được điểm.
Đương nhiên, đi chợ đêm không phải sự lựa chọn tốt nhất, chợ đêm trong khu cách ly bây giờ quá đen tối, cái gì cũng đắt bất thường, muốn mua thì phải tìm cách khác.
Bạch Ngôn Tài vừa tắm xong, đang định đánh một giấc, còn Ninh Mông thì chuẩn bị đến sân huấn luyện tiến hành bài huấn luyện hôm nay. Lúc này, bộ đàm đột ngột vang lên, là giọng của đội phó Thích Kim.
"Ninh Mông, cô đang ở đâu? Bạch Ngôn Tài đang ở trên xe cô à?"
Ninh Mông cầm bộ đàm lên: "Vâng, anh ta ở đây."
"Là thế này, bây giờ xe của đội hậu cần đã được phái đi hết rồi, trong đội hành động có hai người đi thăm dò ở một khu vực đã mất liên lạc. Có lẽ tín hiệu bị nhiễu sóng, những đội viên khác đều phải đi làm nhiệm vụ rồi chỉ còn độc cô và cậu ta. Hai người thử đi qua đó xem thử đã xảy ra chuyện gì, trên xe cô có bộ đàm dự phòng, sau khi tìm thấy người thì đưa bộ đàm cho họ, để bọn họ tiếp tục làm nhiệm vụ. Nếu họ bị thương thì hãy giúp đỡ bọn họ tại chỗ, chú ý đưa họ trở về an toàn là được. Nếu gặp nguy hiểm thì đừng miễn cưỡng, cứ nhanh chóng lui về khu an toàn tìm cứu viện. Bạch Ngôn Tài là đội viên cũ, có gì không hiểu cứ hỏi cậu, hiểu ý tôi chứ?"