Chương 79
Chương 79Chương 79
Cô gái này không phải bị zombie làm bị thương mà là bị súng gây thương tích. Nhưng chỗ trúng đạn cũng không phải chỗ yếu hại, bị thương ở bả vai, nhưng bây giờ cô gái kia đã hôn mê vì mất máu.
Ninh Mông lúc trước đã được huấn luyện nên lập tức nhận ra chỗ nguy hiểm, cô rút súng cảnh giác hỏi: 'Bạch Bạch, kỹ thuật bắn súng của anh thế nào?"
Bạch Ngôn Tài nói: "Không ra gì, tôi chưa từng luyện băn."
Dù sao trong thời mạt thế cũng không có điều kiện để luyện tập, Ninh Mông lập tức quyết định: "Tôi canh chừng, anh bế cô gái này lên xe đi."
"Được." Bạch Ngôn Tài bế nữ sinh lên, đang định đứng dậy thì nghe thì tiếng súng, anh ta và Ninh Mông lập tức nằm sấp xuống, bởi vì khuất tầm mắt nên đối phương cũng không thể làm gì được.
Hai ngày nay Ninh Mông đều luyện bắn với bia di chuyển, cô cầm súng, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Đối phương ở trong tối còn bọn họ ở ngoài sáng, tình huống vô cùng bất lợi.
Nếu còn tiếp tục ở ngoài xe, thì tình cảnh của bọn họ sẽ không ổn, Ninh Mông hạ giọng nói với Bạch Ngôn: "Đối phương ở bên khác của xe, chúng ta phải nhanh chóng lên xe thì mới an toàn, cẩn thận chút"
Cô vừa nói xong, tiếng súng lại vang lên, vị trí lần này khác lúc nấy, đối phương cũng đã đổi chỗ, đến gần bọn họ hơn một chút. Bạch Ngôn Tài chấp hành nhiều nhiệm vụ như vậy, tình huống nguy hiểm cũng gặp rất nhiều, nhưng nguy hiểm thế này thì là lần đầu tiên gặp phải. Đối phương có súng, thận phận không rõ, động cơ cũng không, hơn nữa hình như còn có ý định dồn họ vào chỗ chết.
Ngồi chờ chết thì cũng chết, không bằng nhanh chóng lên xe chạy đi, ít ra còn có một đường sống.
Hai người kéo cô gái bị thương kia nhanh chóng di chuyển về hướng chiếc xe. Lại thêm hai tiếng súng vang lên, trong lúc nguy cấp, Ninh Mông nhìn thoáng qua chỗ của người kia, bắn một phát vê hướng đó.
Một tiếng kêu vang lên, Ninh Mông cảm nhận được mình đã bắn trúng, nhưng bởi vì tâm nhìn bị khuất nên cô cũng không biết mình bắn vào ai, chỉ biết người kia là một người đàn ông. Bạch Ngôn Tài vốn đang chịu áp lực cực lớn bây giờ mới có chút thời gian thở dốc, hút sâu một hơi lên tỉnh thần rồi nhanh chóng kéo đồng đội lên xe.
"Nhanh, nhanh lên xe."
Sau khi lên xe, Bạch Ngôn Tài lập tức la lớn.
Ninh Mông cũng lên xe, cô mở máy, nhìn thấy một người đàn ông đang giơ súng nhắm vào bọn họ.
Ninh Mông cắn răng, lập tức đạp phanh, lao xe vê hướng đó.
Bạch Ngôn Tài la lớn: "Ninh Mông, cô điên rồi à, lái xe về hướng đó thì khác gì chịu chết."
Súng của bọn kia có lực xuyên thấu cực lớn, nếu cửa sổ xe này không có trang bị kính chống đạn thì bọn họ có khả năng xuyên qua cửa sổ bắn vào bọn họ. Ninh Mông không trả lời, nhìn về hướng kia không chớp mắt, chiếc xe nhanh hóng lao tới, người kia hình như cũng có chút ngây người, không biết bên này phát điên cái gì, sao lại chạy về phía bọn họ.
Người kia lại bắt đầu nâng súng lên.
Ninh Mông nghe hệ thống thông báo, hệ thống đã phát hiện trong vòng 50m quanh xe có người xấu đang tấn công, sẽ gây nguy hiểm đến người thân cạnh ký chủ, đang giúp ký chủ đuổi bọn họ đi xa.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, một bóng dáng màu đen lao ra ngoài, từ lầu hai nhà xưởng ngã xuống lầu một, nặng nề rơi xuống trên nền xi măng.
Ninh Mông không dừng lại, mạnh mẽ đánh tay lái, lái ra khỏi nhà xưởng.
"Oa, hồi nấy xảy ra chuyện gì vậy, nhã xuống từ chỗ cao như vậy, người kia chắc là chết thẳng cẳng rồi.' Bạch Ngôn Tài vừa sợ hãi, vừa hưng phấn nói.
Ninh Mông cũng không giải thích, Bạch Ngôn Tài lại hỏi: "Người kia chắc chắn là không sống nổi, nhưng cho dù không chết thì cũng bị thương nặng, người ta có vũ khí, hay là chúng ta quay lại nhìn một chút đi, lấy vũ khí của người đó."
Súng trong tay người kia nhất định có giá trị không nhỏ.