Chương 85
Chương 85Chương 85
Rõ ràng, chỉ huy của quân phản loạn đang tập trung toàn bộ lực lượng để tấn công một khu vực nhất định.
Đẳng Nghiêu nói: "Đội trưởng Trọng, chúng ta phải đưa ra quyết định, hoặc là đi tiếp viện, hoặc là trực tiếp rút lui. Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, nếu không chúng ta rút lui trước đi. Quy mô của zombie và quân phiến loạn lần này, không phải một đội cứu viện nhỏ như chúng ta có thể hỗ trợ được, mạng sống của các thành viên viên ở trong đội còn quan trọng hơn số điểm thưởng kia rất nhiều."
Trọng Tắc vẫn đang rối rắm, nếu anh ta rời đi mà không giúp đỡ nhiều thì phần thưởng không cần phải nhắc tới, lâm trận mà còn bỏ chạy là điều tối ky, nhưng Đẳng Nghiêu nói cũng đúng, nếu tiếp tục kiên trì thì dù cho không tham chiến trực tiếp, có khả năng các đội viên còn lại sẽ bị thương.
Dù sao thì không có ai biết thành phần của đoàn phản quân này cả, thực lực, số người, võ trang trang bị của bọn họ đều không được rõ ràng.
Nguy cơ khi ở lại thật sự quá lớn.
Cuối cùng, anh ta vẫn hạ quyết tâm: "Rút lui, tất cả mọi người rút lui đi, đoàn xe thì không cần phân tán, cố gắng tập trung để rút lui, đoàn xe tỉnh nhuệ đi phía sau, khi có chuyện thì hỗ trợ."
Nhóm đội viên nghe thấy phải rút lui thì bắt đầu tập kết thành từng đoàn xe, đội hậu cần của Ninh Mông được sắp xếp ở giữa đội.
Bạch Ngôn Tài cảm thán: "Có thể làm cho đội trưởng Trọng Tắc phải rút lui, xem ra lần này đúng thật là nghiêm trọng rồi. Phải biết là nếu đội trưởng Trọng gặp phải chuyện này đều là xông pha lên hết."
Ninh Mông: "Dù sao thì đội viên quan trọng hơn, nhưng mà không biết chúng ta đi rồi thì tình hình bên này thế nào."
"Chúng ta đâu nhúng tay vào được."
Đoàn xe đi hơn một trăm km, đi vòng từ hầm trú ẩn số ba đến đường cao tốc vành đai, sau khi lên được đường cao tốc, đội cứu viện Nghịch Cảnh coi như là đã rời khỏi khu nguy hiểm.
Nhưng ở trên đường cao tốc, Ninh Mông thấy hướng hầm trú ẩn số ba có đánh nhau kịch liệt, hai bên giao chiến khá dữ dội. Ngay khi hầm trú ẩn số ba sắp khuất khỏi mắt bọn họ thì một tiếng nổ vang lên, phía đó vậy mà đã xảy ra một vụ nổ mạnh, một đám khói hình cây nấm bay lên trời, mấy tòa nhà bị san bằng thành bình địa, giống như tận thế lại xuất hiện một lần nữa.
"May là chúng ta đã đi qua rồi." Bạch Ngôn Tài vẫn còn sợ hãi mà nhìn về hướng kia: "Nếu chúng ta không đi thì chắc bây giờ đã chết tại chỗ."
Ninh Mông cũng nhìn thấy cảnh này qua cơn chiếu hậu, đám khói đen bốc lên do vụ nổ thật sự rất đáng sợ, giống như ma quỷ há cái miệng to đâm máu đang cắn nuốt sinh mệnh ở hiện trường.
Xe của lực lượng cứu hộ vẫn đang xẹt qua bọn họ, có vẻ phía chính phủ tiếp viện không ít người.
Ninh Mông thấy may mắn, bọn họ không cần phải đối mặt trực diện với chiến tranh tàn khốc như vậy.
Loại cảnh tượng rúng động như thế này, Ninh Mông biết rõ ràng bây giờ cô muốn gì nhất, cô không muốn bị cuốn vào chiến tranh như vậy, cô muốn sống thật tốt.
Một tiếng rưỡi sau, đội cứu viện Nghịch Cảnh mang theo thương binh trở về khu cách ly, mọi người ai cũng mang vẻ mặt tìm được đường sống trong chỗ chết.
Cao Thiến cũng đến phòng cứu hộ ở khu cách ly, trong lúc chấp hành nhiệm vụ cô ấy bị một viên đạn bắn vào cánh tay, may mà tay chỉ bị viên đạn làm trầy xước, nhìn qua thì thấy đáng sợ nhưng chỉ chảy một ít máu đã là may mắn.
Ninh Mông biết được tin tức thì tới phòng cứu hộ thăm hỏi cô ấy.
"Thế nào, có khỏe không?" Ninh Mông hỏi.
Cao Thiến cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt: "Yên tâm, tôi khỏe lắm, vết thương chút xíu đó không làm tôi chết được."
Sau khi y tá ở phòng cứu hộ băng bó vết thương cho cô ấy xong thì vội vàng rời đi.
Ánh mắt Cao Thiến trở nên ảm đạm: "Chúng ta đưa về vài người bị thương, trong đó có một đội viên bị thương rất nặng, đã qua rất lâu rồi mà vẫn còn đang cấp cứu, không biết tình hình thế nào."