Chương 90
Chương 90Chương 90
Các chị đã cứu em, em tin rằng các chị sẽ không hại em. Mọi người yên tâm, em đi theo chắc chắn sẽ không làm hỏng việc của các chị đâu, em sẽ xông lên phía trước, bảo vệ mọi người."
Cao Thiến và Ninh Mông liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi bất ngờ vì những gì Lục Trác nói.
Hai người là nữ sinh, nói thật, trong hoàn cảnh tận thế này, nữ sinh không có ưu thế về thể lực. Dù là ở trong đội cứu viện, nếu nữ sinh muốn có được địa vị tương đương với nam sinh thì luôn phải cố gắng nhiều hơn.
Thế mà cậu nhóc Lục Trác này lại chọn các cô làm đồng đội, thậm chí còn không hề có hứng thú gia nhập đội cứu viện, hoàn toàn khiến cho người ta không thể ngờ được.
Cao Thiến nhún vai: "Tôi không dẫn người mới, ai cũng không dẫn hết. Nhưng tôi có phương án này, cậu có thể cân nhắc việc gia nhập vào đội cứu viện Nghịch Cảnh. Nếu chúng ta nhận nhiệm vụ giống nhau thì đương nhiên sẽ là đồng đội. Nếu cậu vào nhà xe ở, tôi cũng ở trong nhà xe thế thì chúng ta không chỉ là đồng đội mà còn là bạn cùng phòng, tất nhiên có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Lục Trác nói: "Không thành vấn đề."
Cậu ấy bước tới trước máy dịch vụ tự động, trực tiếp đăng ký thuê phòng †rong một tuần và quẹt thẻ.
Cao Thiến chờ cậu ấy làm xong xuôi thì cũng đi đến trước máy dịch vụ tự động, muốn tự mình xử lý công việc. Nhưng trên màn hình bấy giờ lại hiện lên dòng chữ: Xin lỗi, hiện tại khách sạn nhà xe đã kín chỗ, một số vị khách sẽ tự động trả phòng sau một tiếng nữa, vui lòng nhận phòng sau khi khách trả phòng.
Cao Thiến lập tức suy sụp: "Cái gì cơ, khách trước còn chưa trả phòng hả?"
Ninh Mông bật cười phì một tiếng: "Hình như là vậy."
Chiều hôm qua Bạch Ngôn Tài vào làm sau đó nhận phòng, mặc dù không ở liên tục nhưng lại chưa trả phòng. Hôm nay Ninh Mông đã quên béng mất chuyện này, không ngờ vì vậy mà Cao Thiến lại bị kẹt ở đây.
"Là ai thế? Cái tên Bạch Ngôn Tài ấy đấy hả? Để tớ đi túm cổ anh ta về đây" Cao Thiến tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, kích động muốn chạy ra ngoài.
Ninh Mông vội vàng ngăn cô ấy lại: "Chỉ một tiếng thôi mà, cánh tay cậu vẫn đang bị thương, đừng đi thì hơn. Cứ chờ cho qua thời gian là được mà."
Thế là Cao Thiến ngồi trên ghế sô pha mắng Bạch Ngôn Tài máu chó đầy đầu.
"Không ở thì đừng có chiếm phòng chứ, phiền chết đi mất thôi! Lần sau đừng để tôi gặp phải anh, cứ gặp lần nào tôi sẽ đánh anh lần ấy."
Lúc này Bạch Ngôn Tài đang trả giá với người ở chợ đen thì đột nhiên hắt xì mấy cái. Người bán ghét bỏ lùi về sau nửa bước: "Cậu bị làm sao thế? Chắc cậu lại đụng phải con virus nào đó rồi chứ gì?"
Bạch Ngôn Tài nhìn trời: "Không đến mức ấy đâu, chắc là gió thổi nên hơi cảm lạnh thôi."
"Thế thì cậu cứ đứng xa tôi ra một chút đi, tôi không muốn bị lây bệnh của cậu đâu."
Bạch Ngôn Tài nghĩ bụng, anh ta không hề cảm thấy cơ thể có chỗ nào khó chịu, chắc có ai đó đang mắng anh †a rồi.
Cao Thiến đợi một lúc, cuối cùng hệ thống cũng có phòng trống cho cô ấy. Cô ấy không ngần ngại đăng ký ở luôn một tuần rồi mới bình tĩnh lại. Tính cả hai ngày trước đó, cô ấy có thể ở lại trong khách sạn nhà xe chín ngày.
"Haizz, vẫn là chỗ này dễ chịu!"
Khi Cao Thiến vào ở, cô ấy đặt thẳng vào cửa giao dịch 20 viên đạn 9, lại bỏ thêm tám hộp đồ hộp.
Đạn do cô ấy hỏi xin đội trưởng, còn đồ hộp là hàng tồn kho từ trước.
Những thứ này thật ra đã giá trị hơn tiền phòng cô ấy cân thanh toán rất nhiều. Cao Thiến lại chọn thêm 7 lần dịch vụ tắm gội.
Vất vả lắm mới quay về được từ cõi chết, cô ấy muốn hưởng thụ cuộc sống một chút.
Lúc này thẻ thông hành của cô ấy và Ninh Mông đều hiện lên thông báo tiền thưởng cho nhiệm vụ lần này đã đến. Cao Thiến nhận được mười nghìn đồng vàng, Ninh Mông thì được năm nghìn đồng vàng.