Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 92

Chương 92 Chương 92Chương 92

Bong bóng cá là nguyên liệu quý giàu collagen, có tác dụng tốt cho bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối hồi phục sức khỏe. Bí ngòi là một loại rau củ có tác dụng thanh nhiệt, bổ thủy, có thể giảm bớt gánh nặng cho cơ thể của bệnh nhân ung thư. ]

Ninh Mông đọc giới thiệu của hệ thống, cảm thấy hai món ăn này không tệ bèn mua nguyên liệu rồi bắt tay vào chuẩn bị.

Ba món ăn này không hầm thì lại hấp, đều tương đối thanh đạm, nhưng vì mẹ Lục Trác nên Ninh Mông chỉ có thể để Cao Thiến nhường một chút.

Sau khi làm xong xuôi ba món ăn, Ninh Mông bưng đồ ra khỏi phòng bếp. Cao Thiến đã hào hứng ngồi chờ trước bàn ăn còn Lục Trác thì vào bếp phụ bưng đồ.

Trong nồi hấp, món cá vẫn còn vương nghỉ ngút khói, cá vược đắm mình trong hơi nước trở nên sáng lấp lánh, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt bay khắp trong không khí.

Lục Trác nuốt một ngụm nước bọt, đeo bao tay vào rồi bưng đĩa cá vược hấp ra.

"Ôi trời ơi Ninh Mông, cậu chính là thân linh của tớ. Ngày hôm nay nhiều thịt quá, tớ yêu cậu chết mất!" Cao Thiến hét lên liên tục, vui mừng khôn xiết.

Ninh Mông cười nói: "Cậu nếm thử đi đã rồi hãy khen. Tài nấu nướng của tớ bình thường lắm, hôm nay tớ lại toàn làm món tương đối thanh đạm, chủ yếu là vì mẹ của Lục Trác không ăn được những món nhiều dầu mỡ." Cao Thiến hưng phấn nói: "Tớ ăn được hết mà, tớ không kén ăn đâu. Quan trọng là có thịt gà còn có cả cá nữa, hu hu hu quá tuyệt vời!"

Lục Trác nhìn về phía Ninh Mông với vẻ hơi bất ngờ, hóa ra hôm nay chị ấy làm những món này vì mẹ của mình.

Lục Trác cúi đầu xuống, dưới đáy lòng dâng trào lên một thứ cảm xúc khó tả.

Cậu ấy đè xuống những tâm tình này, về sau hai người đều là những người cậu sẽ bảo vệ bằng cả sinh mạng của mình, giống như mẹ vậy.

Các chị ấy cứu cậu rồi còn chăm sóc cậu như vậy, thậm chí còn lo lắng cho mẹ của cậu nữa.

Món nợ ân tình này cậu ấy khó mà trả hết được.

Cao Thiến gắp một miếng cá lên, bởi vì kích động nên tay phải của cô ấy hơi run run. Cô ấy cẩn thận dùng tay trái đỡ lấy, sợ run tay đánh rớt xuống đất sẽ lãng phí đồ ăn.

Cao Thiến gắp cá bỏ vào miệng, lập tức cảm nhận được sự mềm mịn của thịt cá trên đầu lưỡi. Món cá vược hấp này vừa thơm ngon, thịt lại mềm, độ mặn vô cùng thích hợp. Cao Thiến không khỏi thán phục: "Ninh Mông, kỹ năng nấu nướng của cậu tốt thật đấy."

"Ha ha, cậu quá khen rồi."

Lục Trác cũng múc một muỗng canh gà hâm nấm tùng nhung và táo đỏ. Canh gà có màu vàng óng, những lát nấm tùng nhung và táo đỏ nổi lên trên mặt nước canh, tỏa ra mùi thơm nức mũi, nhìn rất ngon miệng.

Lục Trác nhấp một ngụm, thịt gà đã chín tới, mềm tan trong miệng. Hương thơm của nấm tùng nhung và vị ngọt của táo đỏ hòa quyện hoàn hảo khiến dư vị cứ đọng lại mãi trong miệng. Mẹ cậu mà nếm chắc chắn sẽ rất thích.

Ba người ăn cơm rất vui vẻ và thỏa mãn. Trước đó Ninh Mông đã đóng gói đồ ăn cho mẹ của Lục Trác, chờ cậu ấy ăn cơm xong sẽ mang đồ ăn đến trạm cứu hộ.

Lúc này trong trạm cứu hộ đã không rối loạn như trước nữa, mấy đội viên trong đội cứu viện Nghịch Cảnh bị đưa vào cấp cứu cũng được cứu sống thành công và được chuyển tới phòng bệnh gia đình để quan sát thêm. Hành lang khi †rước còn ồn ào giờ đã yên tĩnh lại.

Lục Trác đẩy cửa phòng bệnh của mẹ mình ra bước vào, vừa đúng lúc mẹ cậu đã tỉnh lại, thấy cậu tiến đến thì nở nụ cười vui mừng. "Trác Nhi, con không cần túc trực ở đây trông coi mẹ đâu. Không phải con nói muốn tìm hai người đồng đội hay sao, con cứ đi giúp người ta đi, nếu xong việc thì hãy qua đây."

"Mẹ, đây là một vài món ăn. Con ăn cơm tối rồi nên mang tới cho mẹ."

Châu Duyệt chống người nhìn lướt qua rồi nói: "Con cứ đặt ở đấy là được. Bây giờ mẹ chưa đói, chờ khi nào đói thì mẹ sẽ ăn."
Bình Luận (0)
Comment