28.
Mười ngày sau, thương thế của Tạ Tịch hoàn toàn bình phục.
Ngày thứ hai trở lại kinh thành, hắn không màng sự phản đối của triều thần, công bố toàn bộ tội ác mà tiên hoàng đã gây ra khi còn sống.
Trong chốc lát, dân tình chấn động, căm phẫn dâng trào. Những bách tính từng chịu khổ dưới ách thống trị của tiên hoàng kết thành từng đoàn, vây chặt Đại Lý tự. Tân Đại Lý tự khanh ra lệnh cho thuộc hạ hướng dẫn dân chúng xếp hàng ngay ngắn, sau đó đích thân ghi chép lại từng vụ án oan.
Tiên hoàng dù đã chết, nhưng nỗi đau mất đi người thân của họ thì không gì có thể bù đắp.
Nửa đêm, ta treo hài cốt của tiên hoàng lên tường thành.
Sáng sớm hôm sau, bách tính ùn ùn kéo đến, cầm theo rau củ thối và trứng gà hỏng ném về phía bộ xương. Lúc này, triều đình càng thêm căng thẳng. Những lão thần già cả không chấp nhận được việc hoàng thất bị bôi nhọ như vậy.
Bọn họ oán trách Tạ Tịch, cho rằng hắn đã tự ý hủy hoại danh dự của hoàng tộc Đại Chu. Vì thế, bè cánh kết đảng, đồng loạt đứng lên dâng sớ, thề phải bãi bỏ ngôi vị Nhiếp Chính vương của hắn.
Nhưng sau khi tiên hoàng băng hà, do không có con nối dõi, ngai vàng vẫn còn bỏ trống. Mà quyền hành duy nhất trong tay lại thuộc về Tạ Tịch. Hắn xoay người liền đem bọn họ ghép vào tội kết đảng mưu lợi riêng, lần lượt trị tội.
Nhận được tin dữ, đám lão thần sợ đến mức râu cũng run rẩy, không còn ai dám lên tiếng chỉ trích nữa, mà bắt đầu bàn bạc về chuyện lập tân đế.
Bọn họ tâu với Tạ Tịch:
"Điện hạ là huyết mạch dưới gối Trưởng công chúa, chính là lựa chọn thích hợp nhất để kế vị hoàng đế."
Tạ Tịch bật cười lạnh lẽo trước bộ mặt nịnh nọt của bọn họ khi lợi ích bản thân bị đe dọa. Hắn quay lưng, tự mình tuyển chọn một người thích hợp trong hoàng thất để kế thừa ngôi vị.
Hắn dành ba năm thời gian bên cạnh tiểu hoàng đế, cùng y trưởng thành. Ba năm này, Đại Chu lập hiệp ước thông thương cùng Đột Quyết, ta tiếp tục qua lại buôn bán giữa hai bên.
Mỗi tháng, ta gặp Tạ Tịch nhiều thì ba lần, ít thì một lần cũng chẳng thấy. A Dao dần dần bước ra khỏi cơn ác mộng kia, chủ động đến Thái Học, mỗi ngày nghe Thái phó giảng kinh truyền đạo.
Ba năm sau, Tạ Tịch rời khỏi quan trường, trở thành kẻ nhàn rỗi không bổng lộc.
Đêm khuya, nến đỏ cháy rực, màn gấm buông lơi, ta ấn hắn xuống giường. Sau một hồi mệt mỏi, ta kiệt sức nằm bẹp sang bên.
"A Miên."
Nam tử bên cạnh chợt gọi ta.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"
Tạ Tịch vén chăn lên, dấu vết ám muội trên người lập tức phơi bày trước mắt. Hắn nghiêng lại gần ta, giọng mang theo mấy phần ấm ức:
"Bao giờ nàng mới cho ta một danh phận?"
Ta khựng lại, khó hiểu hỏi: "Chuyện này quan trọng đến vậy sao?"
"Đương nhiên!"
Tạ Tịch mang vẻ mặt thương cảm vùi vào cổ ta: "Hôm nay, nàng nhất định phải cho ta một câu trả lời."
Hắn trầm giọng bổ sung: "Của hồi môn mang đi ở rể ta đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi."
Ta khẽ hôn hắn để an ủi, sau đó nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Theo lịch trình hành thương, e rằng sang năm mới có thể có thời gian rảnh rỗi.
Ta hỏi: "Mùa xuân năm sau chúng ta thành thân, được không?"
Tạ Tịch ngẩng đầu, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn ta đăm đăm.
Ta lập tức sửa lời: "Vậy... mùa đông năm nay thì sao?"
Lúc này, hắn mới hài lòng, nắm lấy tay ta hỏi: "A Miên, nàng đã nghỉ ngơi đủ chưa?"
Ta đáp: "Cũng tạm."
Tạ Tịch vươn tay kéo ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Vậy thì thêm một lần nữa được không?"
Ta cúi xuống hôn lên mi tâm hắn, nhẹ giọng đáp: "Được."
Rất nhiều rất nhiều năm sau.
Ta cùng Tạ Tịch vượt qua hoang mạc đầy cát vàng, đi một chuyến đến Vu Điền.
Ở nơi đó.
Ta gặp được hình tượng thần Phật trang nghiêm hùng vĩ như lời vị lão hòa thượng từ bi năm xưa từng nhắc đến.
Phiên ngoại: Kiếp trước của Tạ Tịch không có A Miên.
Sau khi trở thành Nhiếp chính vương, trên ngón trỏ Tạ Tịch có thêm một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ. Bên trong chiếc nhẫn ngọc ấy được khảm một đồng tiền đồng. Là thứ mà khi còn trong đấu trường thú, đám quyền quý đã ném xuống cược vào hắn.
Khi ấy, chính những đồng tiền đồng chồng chất này đã đẩy hắn vào lồng sắt, nơi có mãnh thú chực chờ.
"Đại phu nói chân của ngươi bị thương quá nặng, khó lòng chữa khỏi, nhưng nhắc đến Tiết Thần y của Dược Y Cốc, có lẽ sẽ có cách."
Hết lần này đến lần khác.
Hắn dần hiểu ra lợi ích của quyền thế.
Hắn bắt đầu khát khao nắm giữ quyền lực.
Sau này, hắn như ý nguyện giẫm lên xác kẻ thù mà bước lên đỉnh cao. Hắn đứng ở trung tâm chốn danh lợi, nắm giữ quyền lực lớn nhất. Hắn thao túng vị hoàng đế bù nhìn, đùa bỡn lòng người, quyền khuynh triều dã.
Nhưng ngày qua ngày, hắn lại bắt đầu cảm thấy chán ghét và vô vị. Mới hiểu ra, nơi có quyền thế, chẳng qua cũng chỉ là một đấu trường thú được trang hoàng tinh mỹ hơn thôi.
Địa ngục mà hắn từng dốc hết sức mình để thoát khỏi, rốt cuộc vẫn luôn giam cầm hắn. Sau này, chính biến xảy ra, hắn chết dưới loạn đao. Khoảnh khắc trước khi chết, trong đầu hắn hiện lên những hồi ức như đèn kéo quân.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại.
Trong cung yến, khoảnh khắc mũi tên bay ra, nữ tử vận hồng y trước khi gục ngã đã hướng ánh nhìn về phía hắn.
Trong mắt nàng tràn ngập hận ý ăn tươi nuốt sống, khiến trái tim của kẻ đã bình lặng bao năm như hắn, dấy lên một gợn sóng nhỏ.
Sau đó, tiếng kèn lệnh hừng đông vang lên.
Hắn mỉm cười, khép lại đôi mắt.
(Hoàn)