Nhã Xuân Triều - A Huyên

Chương 2

3.

Ta đưa tiểu cô nương lên xe ngựa.

Trong xe đã chuẩn bị sẵn y phục từ trước. Khi thay bộ quần áo rách rưới trên người nàng, ta bỗng khựng lại khi trông thấy chữ "Khuyển" bị nung đỏ in sâu lên cần cổ gầy guộc kia.

Quả thực quá đáng thương. Tiểu cô nương này chính là Tạ Dao. Là Tiểu quận chúa từng được cả phủ Văn Chiêu hầu nâng niu trong lòng bàn tay, nay lại trở thành trò tiêu khiển cho giới quyền quý. Nàng mới bảy tuổi, gặp phải cảnh ngộ này, cũng chẳng khá hơn Tạ Tịch là bao.

Về đến nhà, ta đóng chặt cửa sổ, đưa nàng uống thuốc giải.

Lúc còn ở phiên chợ, ta đã lặng lẽ hòa thuốc giả chết xin từ Tiết Thần y vào mật ong. Nhờ vậy, nàng mới có thể qua mắt đám người A Sử Na.

Tiểu cô nương chậm rãi mở mắt, ánh nhìn vẫn đờ đẫn, chỉ là vì đau đớn khắp người, trong miệng khẽ phát ra những tiếng nức nở yếu ớt. Tiết thần y thấy ta trở về, lập tức vén tay áo lau mồ hôi, lắc đầu bất đắc dĩ:

"Tiểu cô nương, tiểu tử này mềm cứng đều không chịu, lão hủ dù có bản lĩnh thông thiên cũng chẳng thể chữa khỏi cho một kẻ đã mang ý niệm cầu chết!"

Ta nghe vậy, vội vàng ôm Tạ Dao vào lòng, đẩy cửa phòng Tạ Tịch. Hắn lặng lẽ nằm trên giường, đôi môi khô nứt, tái nhợt. Âm thanh cánh cửa mở ra cũng chẳng khiến hắn phản ứng lại dù chỉ là một chút. Người thì còn sống, nhưng linh hồn đã như chết rồi.

Ta nhẹ nhàng đặt Tạ Dao xuống trước giường hắn.

"Công tử còn nhận ra tiểu cô nương này chăng?"

Tạ Tịch chậm rãi nghiêng đầu. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn không thể tin nổi, khàn giọng thốt lên: "A Dao…"

Hắn gian nan vươn tay, chạm vào xích sắt siết chặt nơi cổ chân Tạ Dao, đầu ngón tay run rẩy. Như một con thú bị vây khốn, hắn phát ra tiếng gầm gừ đầy đau đớn. Kiếp trước, điều đánh thức ý chí sống còn của Tạ Tịch cũng chính là Tạ Dao. Chỉ có điều, khi ấy, nàng đã mười một tuổi, chết trong thảm kịch.

Hắn tận mắt trông thấy, dưới đài đấu thú, Tạ Dao bị quyền quý bức ép đến chết, tựa một con rối mất đi linh hồn. Hắn liều mạng muốn thoát khỏi lồng sắt, nhưng dù giãy giụa thế nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội từng ríu rít làm nũng với hắn, đến chết cũng không thể khép lại đôi mắt.

Hiện tại, ta cất lời: "Tuổi nàng còn nhỏ đã gặp phải cảnh ngộ thế này. Nếu lớn thêm vài tuổi, ngươi nghĩ sẽ ra sao?"

Đến khi đó, làm nô bộc, làm kỹ nữ cũng chỉ là chuyện thường tình.

"Hôm nay ngươi chết đi, ngươi hả lòng hả dạ, đám ác nhân cũng vui sướng. Nhưng người còn sống thì sao? A Dao sẽ sống thế nào đây?"

Ta lấy ra một tấm lụa nhuốm máu từ trong tay áo, mở ra. Đây là huyết thư mà Văn Chiêu hầu để lại trước khi tự sát trong ngục.

Trên đó, tám chữ lớn đập vào mắt: "Thà gãy lưng cốt, không khom đầu gối."

"Ngươi thử nghĩ mà xem, Văn Chiêu hầu từ trước đến nay thanh liêm chính trực cả đời, sao có thể thông địch phản quốc?"

Ta khẳng định: "Nhất định là có kẻ vu oan hãm hại!"

"Nếu là nhà ta bị hãm hại thế này, phụ mẫu bị hại thảm…"

Ta nghiến răng nói: "Ta nhất định sẽ dốc hết sức mình, đem kẻ hãm hại đó lăng trì! Một lần chưa đủ, thì mười lần, trăm lần!"

Tạ Tịch sững sờ nhìn ta.

Hồi lâu, sự chết lặng trong mắt hắn dần dần tiêu biến, thay vào đó là nỗi hận ngút trời.

4.

Từ khi ấy, Tạ Tịch bắt đầu chủ động phối hợp điều trị với Tiết thần y.

Nửa tháng sau, dược liệu rốt cuộc cũng có tác dụng, đôi chân vốn tàn phế của hắn dần dần có thể dùng sức. Còn vết thương của Tạ Dao phần lớn chỉ là ngoài da, may mắn không tổn thương đến bên trong.


Cổ độc bị kẻ xấu hạ trên người nàng một năm trước cũng đã được giải. Chỉ là, nàng tựa hồ vẫn chìm trong cơn ác mộng, thường xuyên nằm rạp trên mặt đất không hề lên tiếng. Mỗi khi Tạ Tịch gọi nàng, trên khuôn mặt lại thoáng hiện vẻ ngơ ngác. Tựa như không còn nhớ hắn, cũng chẳng nhớ rõ chính mình là ai.

Ban ngày ta phải đến thương hội, đêm xuống trở về, thường thấy nàng ngồi trên bậc thềm trước cửa, lặng lẽ nhìn trời. Mãi đến khi ta bước đến, nàng mới đứng dậy trở về phòng.

Dạo gần đây, tiểu cô nương ngủ cùng ta. Ban đêm hay gặp ác mộng, khóc thút thít không thôi. Ta ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng hát khúc đồng dao thuở nhỏ mẫu thân từng ru ta ngủ. Chờ đến khi nàng an ổn thiếp đi, ta mới nhẹ tay lau đi nước mắt nơi khóe mi cho nàng.


Bất giác, tay ta lại chạm đến vết ấn hằn sâu nơi gáy nàng. Khoảnh khắc đó, ta chợt nhớ đến chính mình thuở trước. Năm sáu tuổi, ta bị nhốt trong khoang xe hàng hóa của đám thương nhân Đột Quyết, cố hết sức giấu mình để tránh bị phát hiện. Nhưng trời chẳng chiều lòng người, cuối cùng ta vẫn bị tìm ra. Người Đột Quyết như đá ta ra ngoài như đá một quả cầu.

Ta đau đến ngất lịm. Lần thứ hai tỉnh dậy, xung quanh trống trải vô tận, chỉ có cát vàng mịt mù trước mắt. Bị gió cát thổi mờ hai mắt, ta thất thểu bước đi giữa sa mạc, không mục đích, không phương hướng, chỉ có tuyệt vọng cùng bất lực.

Khi ấy, ta sợ đến phát run nhưng không dám khóc. Nước mắt sẽ làm hao tổn thể lực, mà ta thì không có lương khô để cầm cự. Không biết đã đi bao lâu, đến khi sức cùng lực kiệt, ta ngã xuống giữa biển cát mênh mông.

Bình Luận (0)
Comment