Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 50

Vì vấn đề chuyển nhượng cổ phần nên Phùng Kính đích thân đến công ty Luật B Vấn một chuyến.

Trong phòng họp, Diệp Lâm Tây nói lại một lượt những yêu cầu của Quan Bằng Phi và Kiều Vân Phàm, Phùng Kính nghe xong nói thẳng: “Cái lão Quan, đến bước này rồi còn đục nước béo cò.”

Trên thực tế, so với số cổ phần mà Kiều Vân Phầm yêu cầu thì Quan Bằng Phi không đòi hỏi nhiều. Nhưng công nghệ được cấp bằng sáng chế của anh ta ít hơn hẳn so với Kiều Vân Phàm. Xét cho cùng, mặc dù Quan Bằng Phi có nền tảng kỹ thuật nhưng sau đó anh ta chuyển sang mảng thị trường, vì vậy không có quá nhiều bằng sáng chế trong tay.

“Các anh đến đàm phán với anh ta một lần nữa đi, yêu cầu này quá cao.”

Diệp Lâm Tây gật đầu.

Sau đó, vấn đề chuyển sang Kiều Vân Phàm, Phùng Kính trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: “Anh ta có nói thêm gì nữa không?”

Diệp Lâm Tây không hiểu anh ta đang muốn hỏi cái gì, nên cô ngắn gọn lặp lại một lần nữa cuộc trò chuyện giữa cô và Kiều Vân Phàm.

Diệp Lâm Tây nói: “Kiều tổng không nói gì khác, chỉ đề cập đến công việc khó khăn trong nghiên cứu công nghệ.”

Phùng Kính lắc đầu: “Tôi hiểu tâm trạng của Vân Phàm, chỉ có điều nếu một công ty chỉ dựa vào công nghệ, không chạy theo thị hiếu thì cuối cùng làm sao có thể tạo ra lợi nhuận.”

Vấn đề tồn tại giữa Kiều Vân Phàm và Phùng Kính chắc chắn không chỉ có một việc này. Nhưng cốt lõi có lẽ là sự không thống nhất trong định hướng phát triển của công ty sau này. Loại mâu thuẫn này, thì chỉ trừ khi một trong hai người từ bỏ ý tưởng của mình, nếu không sẽ không thể hòa giải được.

Diệp Lâm Tây không biết Kiều Vân Phàm nghĩ gì, nhưng Phùng Kính thì rõ ràng là chờ không nổi phải đuổi Kiều Vân Phàm ra khỏi công ty bằng được, hiển nhiên anh ta đã cho rằng mâu thuẫn giữa hai người họ là không thể giải quyết. Chính vì vậy Phùng Kính mới muốn dở trò để hất cẳng Kiều Vân Phàm ra khỏi công ty.

“Yêu cầu bồi thường cổ phần mà Vân Phàm đưa ra là hơi cao.”

Ninh Dĩ Hoài quay đầu nhìn anh ta: “Sau vòng tài trợ A thì cổ phần của anh ta cũng sẽ bị pha loãng.”

Phùng Kính: “Nếu chỉ pha loãng một mình cổ phần của anh ta, thì có gặp vấn đề gì về mặt pháp lý không?”

Ninh Dĩ Hoài lộ vẻ mặt cười như không cười: “Đương nhiên.”

Phùng Kính chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, anh ta đứng cạnh cửa sổ phòng họp nhìn ra phía xa, dường như đã suy nghĩ cân nhắc rất nhiều, anh ta nói: “Đuôi to khó vẫy, cái gì cần bỏ thì nên bỏ.”

Sau đó, anh ta nói ra một con số, đó là con số lớn nhất mà anh ta có thể dành cho Kiều Vân Phàm.

Khi mới thành lập công ty, điều cấm kỵ nhất là tỷ lệ cổ phần của cả ba nhà sáng lập là 333. Vì vậy, sau khi thống nhất, Phùng Kính người có số vốn cao nhất trở thành người có nhiều cổ phần nhất. Tuy là thế nhưng số phần trăm cổ phần của cả ba người vẫn nằm trong một sự cân bằng rất mong manh.

Ngay cả Phùng Kính, người nắm giữ số cổ phần lớn nhất cũng chưa đạt đến 33.4% và không có quyền phủ quyết. Có thể thấy, hai nhà sáng lập còn lại vẫn chưa hoàn toàn yên tâm với Phùng Kính. Hiện tại, ngoài nhà đầu tư ở vòng thiên thần chiếm 21.5% ra, thì vẫn còn một số ít phần trăm khác dành cho người có đóng góp to lớn cho công ty trong lúc khởi nghiệp. Đây cũng được coi là một phương pháp khuyến khích sự cống hiến.

Nhưng trong cuộc đàm phán của bọn họ, Diệp Lâm Tây đột nhiên nói: “Tôi phát hiện ra một vấn đề đó là số cổ phần mà Quan Tổng và Kiều tổng yêu cầu cộng với số cổ phần trước đó của hai người họ gộp lại thì họ sẽ chiếm 45%.”

Ninh Dĩ Hoài nghe xong liền nhíu mày, nhưng Phùng Kính lại xua tay: “Về lão Quan thì hai người không cần lo lắng.”

Thấy anh ta chắc chắn như vậy, Ninh Dĩ Hoài không khỏi nói: “Anh nắm được nhược điểm gì của Quan tổng sao?”

“Nhược điểm thì không hẳn, chỉ là chúng tôi đã là bạn tốt của nhau nhiều năm, lại là đồng nghiệp cũ, nên tôi biết một số chuyện của anh ta.”

Phùng Kính nói một cách hoa mỹ, nhưng tất cả đều hiểu ý của anh ta. Phùng Kính thực sự nắm trong tay điểm yếu của Quan Bằng Phí, mặc dù không biết là vẫn đề gì nhưng có vẻ Phùng Kính khá chắc chắn rằng Quan Bằng Phi sẽ đứng về phía mình.

“Còn bên phía vòng đầu tư thiên thần?”

Phùng Kính lắc đầu: “Tổng phần trăm cổ phần của tôi và Quan Bằng Phi cộng lại đã vượt quá 50%, nên cho dù các nhà đầu tư thiên thần ủng hộ Kiều Vân Phàm cũng không ảnh hưởng gì.”

Trước đó, Phùng Kính đã phản đổi sự tham gia của nhà đầu tư tại vòng thiên thần. Bởi vì đối phương rõ ràng là có quan hệ tốt với Kiều Vân Phàm. Anh ta sợ rằng việc mình muốn hất cẳng Kiều Vân Phàm sẽ bị nhà đầu tư của vòng thiên thần tiết lộ.

“Tôi sẽ mời một Giám đốc công nghệ mới ở Mỹ, bên đó cũng sắp sửa đến Bắc An rồi.”

“Vì vậy, tôi hi vọng hai người sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề của Kiều Vân Phàm càng sớm càng tốt.”

“Còn việc của vòng tài trợ A nữa, cũng cần gấp rút tiến hành.”

Yêu cầu của Phùng Kính đối với bọn họ chính là đẩy nhanh tiến độ. Anh ta muốn đánh úp Kiều Vân Phàm, dù sao thì giới Công nghệ cũng quá nhỏ, tin anh ta thuê một chuyên gia kỹ thuật mới để thay thế Kiều Vân Phàm có thể một ngày nào đó sẽ lan nhanh như cháy rừng.

Diệp Lâm Tây gật đầu.

Vì vậy, một cuộc đàm phán mới giữa cô và Kiều Vân Phàm lại bắt đầu. Nhưng lần này Ninh Dĩ Hoài đã đích thân ra tay, hiển nhiên là so với Diệp Lâm Tây thì phương diện đàm phán kinh doanh của anh ta cao hơn mấy bậc. Hơn nữa, đối với những người sáng lập như Kiều Vân Phàm, để một luật sư non trẻ tới đàm phán thì có vẻ hơi coi thường đối phương.

Đôi bên hẹn nhau một buổi làm việc riêng, trước khi rời khỏi công ty, Ninh Dĩ Hoài đã yêu cầu Diệp Lâm Tây in bản hợp đồng chuyển nhượng mà anh ta đã chuẩn bị ra.

Diệp Lâm Tây hỏi: “Đối tác Ninh, anh nghĩ lần này anh ta sẽ ký sao?”

“Ngộ nhỡ.” Ninh Dĩ Hoài nói: “Bất kể cuối cùng anh ta có ký hay không thì việc chúng ta chuẩn bị trước các dự liệu là điều cần làm, anh ta sẽ ký thôi. Vì vậy, cần phải chuẩn bị trước hợp đồng, cẩn tắc vô áy náy.”

Diệp Lâm Tây gật đầu đồng ý.

Ba người hẹn nhau ở một quán cà phê, nơi tràn ngập không khí nghệ thuật, đây hoàn toàn không phải điều mà Kiều Vân Phàm mong muốn. Nhưng địa điểm thực ra là do anh ta chọn.

Sau khi gặp mặt, mọi người cùng ngồi xuống, phong cách của Ninh Dĩ Hoài luôn là có sao nói vậy, đi thẳng vào vấn đề. Là một Luật sư tính lương theo giờ, anh ta không thích lãng phí thời gian.

Sau khi nghe xong điều kiện, Kiều Vân Phàm im lặng hồi lâu, dường như là đang suy nghĩ.

Ninh Dĩ Hoài không lên tiếng làm phiền anh ta, cho đến khi Kiều Vân Phàm hỏi: “Bọn họ chắc cũng nên ký vào bản thỏa thuận như này chứ?”

Đội ngũ sáng lập của An Hàn đều là những người có nền tảng kỹ thuật và mọi người đều có những phát minh công nghệ được cấp bằng sáng chế.

Lần trước Quan Bằng Phi cũng đưa ra câu hỏi tương tự. Có thể thấy thì dù là ai thì họ cũng đều có sự cảnh giác nhất định với hai người còn lại. Rõ ràng, cuộc đấu đá nội bộ của những người sáng lập là thứ mà họ thấy chẳng kém gì người khác.

Phòng thủ là điều không thể thiếu.

Kiều Vân Phàm nói: “Tôi có thể chấp nhận các điều khoản anh nêu ra, nhưng cũng có một yêu cầu, đó là trước tiên tôi phải xem hợp đồng mà hai người họ đã ký.”

Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi.

Trước giờ cô vẫn cho rằng, một kỹ thuật viên như Kiều Vân Phàm có lẽ không thể vào vai một chuyên gia đấu đá như trong cung đình giống Phùng Kính. không ngờ, anh ta cũng chẳng phải chú thỏ trắng ngây thơ vô số tội.

Nhưng như vậy cũng tốt, còn hơn là một ngày nào đó bị dồn vào chỗ chết mà vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Diệp Lâm Tây hoàn toàn quên mất rằng bản thân cô cũng đang đứng trên con thuyền chuẩn bị đâm chết người ta.

Ninh Dĩ Hoài vì nghe điện thoại nên tạm thời ra ngoài, chỉ còn lại Diệp Lâm Tây và Kiều Vân Phàm. Có thể thấy Kiều Vân Phàm là một người ít nói, nhưng lúc này anh ta lại chỉ vào ly cà phê trước mặt Diệp Lâm Tây hỏi: “Luật sư Diệp, cô không thích cà phê sao?”

Diệp Lâm Tây tự gọi cho mình một ly cà phê, nhưng sau khi nhấp một ngụm, cô đã không động vào nó nữa. Diệp Lâm Tây có yêu cầu chất lượng nhất định cho mọi thứ, ngay cả là một ly cà phê, cô cũng không dễ dàng hạ thấp tiêu chuẩn của mình.

Cô ngại ngùng đáp: “Đó không phải là mùi vị yêu thích của tôi”.

Kiều Vân Phàm gật đầu: “Có thể nhìn ra Luật sư Diệp là một người có yêu cầu về chất lượng.”

Diệp Lâm Tây cho rằng đó là lời khen đối với cô: “Cảm ơn.”

Kiều Vân Phàm: “Tôi nghĩ rằng Luật sư Diệp cũng nên có những yêu cầu đó với đối tác mà cô làm việc cùng chứ?”

Diệp Lâm Tây nghĩ một lúc: “Đương nhiên, chúng tôi luôn có yêu cầu nhất định với đối tác của mình, đặc biệt là một công ty có triển vọng lớn như An Hàn, đây cũng là công ty đối tác được mong đợi nhất của chúng tôi.”

Kiều Vân Phàm mỉm cười: “Tôi hy vọng Luật sư Diệp cũng sẽ luôn như vậy.”

Diệp Lâm Tây giật mình, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi sẽ như vậy.”

Khi gặp Kiều Vân Phàm, Diệp Lâm Tây cũng từng có những ý nghĩ nực cười muốn nhắc nhở anh ta phải chú ý đến Phùng Kính. Nhưng nghĩ đến vị trí của bản thân, cuối cùng cô lại chọn cách im lặng. Cô luôn tự hào mình là người thông minh và lý trí. Đối với những chuyện phải phân biệt đúng sai như thế này, cô sẽ ít làm, thế nhưng cô đã đi theo Ninh Dĩ Hoài và chọn đứng về phía Phùng Kính.

Sau khi ba người chào tạm biệt nhau, vừa lên xe, Ninh Dĩ Hoài đã hỏi: “Cô nói chuyện riêng gì với Kiều Vân Phàm đó?”

Diệp Lâm Tây không ngờ Ninh Dĩ Hoài lại hỏi chuyện này.

Nhưng cô cũng không giấu giếm, nói lại một lần những câu nói của Kiều Vân Phàm.

Sau đó cô hỏi: “Đối tác Ninh, anh nói xem có phải Kiều tổng đã nghi ngờ rồi không?”

“Nghi ngờ điều gì?”

Diệp Lâm Tây: “Anh ta nhất quyết phải xem hợp đồng của Phùng Kính và Quan Bằng Phi trước khi ký, có nghĩa là trong lòng anh ta cũng đã nghi ngờ chuyện này rồi phải không?”

Ninh Dĩ Hoài không quá để ý, đáp: “Người có thể khởi nghiệp thành công đều không phải hạng tầm thường.”

“Cô tìm cách lấy được hợp đồng của Phùng Kính và Quan Bằng Phi càng sớm càng tốt, tôi nghĩ bên phía Phùng Kính chắc không có vấn đề gì, quan trọng nhất là Quan Bằng Phi.”

Trong tuần tiếp theo, Diệp Lâm Tây lần lượt lấy được hợp đồng chuyển giao công nghệ, bằng sáng chế của Phùng Kính và Quan Bằng Phi. Khi cô chuyển chúng cho Kiều Vân Phàm, cuối cùng đối phương cũng gật đầu đồng ý. Có hợp đồng chuyển giao bằng sáng chế của ba bên, kế hoạch tài chính cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng.

Sau khi đàm phán về số tiền đầu tư và tỷ lệ sở hữu cổ phần thì hai bên đã xác định được phương án cuối cùng. Vì vậy, Phùng Kình quyết định triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị công ty vào cuối tháng chín. Để chính thức bỏ phiếu thông qua kế hoạch đầu tư cấp vốn này.

Nhìn thấy mọi thứ phát triển như họ mong đợi.

Bên chủ mưu sắp dành chiến thắng.

  *

Tuần tới, là thời gian dành cho cuộc triệu tập ban Giám đốc của Khoa học Công nghệ An Hàn.

Miễn là nghị quyết được thông qua trong hội đồng quản trị, kế hoạch tài chính có thể tiến hành suôn sẻ vậy thì khoản cấp vốn vòng A của An Hàn cũng sẽ thành công.

Khi tan làm vào thứ sáu, Ninh Dĩ Hoài nói cô nghỉ ngơi cuối tuần thật tốt.

Diệp Lâm Tây nhìn anh ta không hiểu: “Làm sao vậy?”

“Thứ hai tuần tới là một trận chiến khó khăn, cô phải nạp đủ năng lượng cho mình.”

Diệp Lâm Tây lần đầu tiên nghe thấy anh ta nói như vậy, cô bật cười đáp: “Tôi còn tưởng anh chẳng bao giờ để ý đến những chuyện như vậy cơ.”

Không ngờ cũng lại có những lúc lo lắng thế này.

Đương nhiên là câu cuối cùng đó cô chỉ thầm nghĩ trong lòng.

Ninh Dĩ Hoài nhìn chằm chằm cô vài giây: “Diệp Lâm Tây, tôi phải nhắc nhở cô một chút, hiện tại tôi đang là sếp của cô.”

Diệp Lâm Tây hơi nhướng mày.

“Vì vậy khi nói chuyện với tôi, phải thận trọng câu từ.” Ninh Dĩ Hoài nói xong, chỉ chỉ vào cánh cửa đằng sau: “Được rồi, cô có thể ra ngoài, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”

Diệp Lâm Tây trợn tròn mắt, kiềm chế với cái con người bốc mùi này rồi xoay người đi ra ngoài.

Cuối tuần này, Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành về nhà lớn để ăn tối. Bà nội đang ngồi xem TV trong phòng khách, vừa hay mở đến kênh có phát lại chương trình tạp kỹ tối qua. Không ngờ, Tề Tri Dật lại là khách mời chính. Đây là một chương trình truyền hình thực tế.

Sáng sớm tinh mơ, khi Tề Tri Dật đang còn ngủ say, đạo diễn đã vào gọi dậy. Tề Tri Dật nhìn vào điện thoại, phát hiện mới có năm giờ ba mươi phút sáng. Nên xin đạo diễn cho ngủ thêm nửa tiếng nữa.

Diệp Lâm Tây đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngái ngủ của Tề Tri Dật, thì nghe thấy bà nội ở bên cạnh bực bội nói: “Người này là ai, sao lại bắt nạt a Dật của nhà chúng ta thế? Đến ngủ cũng không cho.”

“Đúng là xấu xa.”

Diệp Lâm Tây cười giải thích: “Bà nội, đây là chương trình thực tế, nên phải ghi hình từ rất sớm.”

Bà nội bất bình nói: “Bây giờ thời gian làm việc ở công ty đều là sáng chín giờ đến, chiều năm giờ về, sao bọn họ làm ngôi sao lại phải dậy từ năm rưỡi sáng, vi phạm pháp luật rồi.”

Bà nội cũng là người đọc sách, nên mức độ nhận thức những điều mới mẻ rất tốt.

“Cũng chẳng còn cách nào, những đoạn phim này thường sẽ phải quay hơn mười tiếng đồng hồ mỗi ngày.” Diệp Lâm Tây không thể mở mắt nhìn Tề Tri Dật trên tivi, cảm thấy cậu ấy quá đáng thương, nhưng rất nhiều chương trình thực tế đều như vậy. Mời được các ngôi sao lớn đã là khó rồi mà mời được trong khoảng thời gian dài lại càng ít. Đôi khi chỉ trong hai ngày đã quay xong hai chương trình khác nhau.

Bà nội tiếp tục bài xích: “Làm ngôi sao quả thực không hay chút nào, bà đã nói sớm rồi, nếu như a Dật không muốn đi học, thì cứ thế vào thẳng công ty làm cho cậu út có phải là tốt hơn không.”

Diệp Lâm Tây rất muốn cười, lẽ nào đây chính là câu chuyện “Nếu không nổi tiếng thì phải lui về để thừa kế gia sản” trong truyền thuyết sao?

Nhưng mà Tề Tri Dật là ngôi sao hàng đầu, cậu ấy chắc sẽ là trường hợp: Giới giải trí quá vất vả, không bằng về quê thừa kế tài sản của gia đình còn hơn.

Diệp Lâm Tây bị bà nội chọc cười, đúng lúc đang vui vẻ thì Phó Cẩm Hành đi tới, anh ngồi trên tay vịn phía ghế sofa Diệp Lâm Tây đang ngồi, hơi nghiêng người về phía cô.

Bà nội liếc nhìn bọn họ, trên mặt lập tức nở nụ cười.

Đôi mắt của người già quả là thâm thúy.

Lúc trước, khi Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành thể hiện tình cảm, cô luôn cảm thấy có chút giả tạo, nhưng bây giờ hai người họ đang ngồi cạnh nhau không nói lời nào, lại lộ ra vẻ thân mật rất tự nhiên. Giống như một cặp vợ chồng mới cưới.

Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn vẻ mặt cô, chậm rãi hỏi: “Em đang xem cái gì mà vui vậy?”

Diệp Lâm Tây: “Chương trình tạp kỹ mới của A Dật.”

Lúc này, cảnh quay đã được chuyển sang một nơi khác và một cảnh rất hài hước vừa xuất hiện. Diệp Lâm Tây và bà nội cùng phá lên cười.

“Là cái này à?” Phó Cẩm Hành quay đầu sang nhìn cô, giọng điệu có chút bất mãn: “Cái này có gì mà buồn cười?”

Diệp Lâm Tây cười đến mức chảy cả nước mắt, thì bị anh dội xuống một chậu nước lạnh.

Cô lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh thì biết cái gì.”

Vốn dĩ cánh cánh tay của anh đặt trên thành ghế sofa chạm hờ vào bả vai cô, nên lúc này mất đi chỗ dựa, nên anh gần như nghiêng hẳn người sang một bên, ngay lập tức khiến anh bật cười. Diệp Lâm Tây không để ý đến anh, mà đang vui vẻ thảo luận với bà nội ở bên cạnh.

Đây là một chương trình tạp kỹ có cả trẻ em tham gia. Khi bà nội nhìn thấy mấy đứa trẻ dễ thương xuất hiện, bất giác nói: “Tới lúc nào thì hai đứa mới cho bà già nhăn nheo này được bế chắt nội đây?”

Diệp Lâm Tây đột nhiên ngồi lại gần, xoa xoa mu bàn tay bà.

“Bà nội, bà nói dối.” Diệp Lâm Tây cầm bàn tay bà khoa trương nói: “Bàn tay bà còn mềm mại như vậy, mà lại nói là nhăn nheo, bà lừa con à?”

Bà nội bị câu nói của cô làm cho bật cười: “Đúng là cái miệng nhỏ nhắn chuyên đi dụ dỗ người khác.”

“Con thực sự không có dỗ dành bà đâu.” Diệp Lâm Tây liếc nhìn Phó Cẩm Hành một cái: “Không tin bà hỏi A Hành mà xem.”

Phó Câm Hành vẻ mặt bình tĩnh: “Đúng vậy, Lâm Tây chưa bao giờ biết dỗ dành người khác.”

Ít nhất thì chưa dỗ dành anh bao giờ.

Buổi tối sau khi trở về nhà, Diệp Lâm Tây đọc tài liệu một chút rồi ngủ thiếp đi. Kết quả là, sáng hôm sau cô bị tỉnh vì quá nóng, nhưng không phải do cô mà là do người đàn ông bên cạnh. Cô ngơ ngác mở mắt ra, ban đầu còn tưởng là do điều hòa hỏng. Sau đó, liền phát hiện mình đang bị người đàn ông bên cạnh ôm chặt trong lòng.

Mà người anh lại rất nóng.

Diệp Lâm Tây đưa tay lên sờ trán anh, suýt thì giật mình

Anh ấy sốt rồi.

Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng đứng dậy xuống nhà tìm nhiệt kế, cuối cùng vẫn là do dì Trịnh tìm giúp cô.

Cô mang nó lên phòng, đo nhiệt độ trán cho Phó Cẩm Hành.

39,2 độ.

Sốt cao quá.

Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng lay lay anh dậy, Phó Cẩm Hành mơ hồ mở mắt ra, cô thấy mắt anh đỏ bừng.

“Anh bị sốt rồi.” Diệp Lâm Tây ngồi ở đầu giường.

Phó Cẩm Hành khẽ hừ một tiếng, âm thanh như bị mắc kẹt, đến khi anh đưa tay tự sờ lên trán mình nói: “Hình như là vậy.”

Diệp Lâm Tây: “Không phải là hình như, mà là sốt thật rồi, 39.2 độ.”

“Anh dậy đi, em đưa anh tới bệnh viện.”

Phó Cẩm Hành chậm rãi ngồi dậy, có lẽ do anh ngủ quá sâu nên khi tỉnh dậy cảm thấy đầu đau nhói.

“Không sao, giúp anh rót cốc nước trước đã.”

Diệp Lâm Tây xuống lầu, rót cho anh một cốc nước ấm, anh vừa uống xong, cô liền nói: “Anh sốt thật rồi, em đưa anh đến bệnh viện.”

Phó Cẩm Hành cầm cốc nước trên tay, hai hàng mi hơi rũ xuống, đôi lông mi dài thoáng che đi hốc mắt đỏ rực của anh, làn da trắng nõn nguyên bản đã bị nhuộm một tầng đỏ thẫm, lộ ra dấu vết của bệnh tật.

Một lúc lâu sau, giọng anh hơi khàn khàn hỏi: “Lâm Tây, tại sao anh bị bệnh em lại phấn khích như vậy?”

Diệp Lâm Tây sững người.

Sự phấn khích của cô có rõ ràng thế không?

Quá rõ ràng ư?

Được rồi, lúc đầu cô thực sự là lo lắng cho anh, nhưng sau đó cô mới nhận ra rằng đây là một cơ hộ ngàn vàng.

Trai đơn gái chiếc, anh lại còn bị ốm. Đây không phải là cơ hội tốt để cô thể hiện thì là gì? Hãy tận dụng nó để chăm sóc anh ấy, để anh thấy được sự tinh tế và dịu dàng của cô và cuối cùng khi tình cảm nồng đậm, anh sẽ bày tỏ nó.

Kịch bản cô đã viết sẵn như vậy rồi.

“Em đâu có.”

Diệp Lâm Tây ngây người nhìn anh, cố gắng làm cho anh tin tưởng rằng mình hoàn toàn vô tội. Vì vậy, cả buổi sáng Diệp Lâm Tây chạy tới chạy lui, hết lấy thuốc rồi lại vắt khăn lau mặt cho anh. Đến khi mệt lả mới ngồi xuống bên giường, nhìn anh hỏi: “Bây giờ đã biết tầm quan trọng của em rồi chứ?”

Cô nói với giọng vô cùng tự hào

Cứ thế cho đến khi cô kiêu ngạo hỏi lại: “Vậy bây giờ anh có muốn nói điều gì với em không?”

Sắc mặt của Phó Cẩm Hành đã tốt hơn rất nhiều, anh nhìn cô nở nụ cười, nhất thời không nói nên lời.

Diệp Lâm Tây thấy bực mình vì cái miệng chặt hơn cả vỏ hến của anh.

Đột nhiên một giọng nói vang lên.

“Anh không thể không có em.”

Diệp Lâm Tây: “….”
Bình Luận (0)
Comment