Chương 719
Niệm Ninh nhìn thấy bộ dạng ốm yếu và đáng thương của Trương Thanh Trà, lòng cô trào dâng.
Cô lấy tay che bụng, chống lại sự khó chịu, quay đầu nói với chú Vương: “Chú Vương, chú có thể mang bữa sáng cho cháu vào phòng ngủ được không.
Không khí dưới lâu không trong lành, cháu ngửi thấy buồn nôn.”
“Được rồi.” Chú Vương gật đầu nhìn Niệm Ninh đi lên lầu, thở dài thườn thượt, thật sự không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ nói với Trương Thanh Trà: “Mợ cả bây giờ đã có thai rồi. Sức khỏe của cô Trương lại ốm yếu, tôi cũng xin Cô Trương cố gắng đừng xuất hiện trước mặt mợ cả, để không gây ra những rắc rối không đáng có”.
Khi Trương Thanh Trà nghe thấy lời của Chú Vương, tự nhiên biết ông ta đang hướng về Niệm Ninh.
“Chú Vương, cháu không có ý tức giận vì Niệm Ninh, cháu làm vậy là vì lòng tốt, nhưng…”
Trương Thanh Trà tức giận không cam lòng nhưng vẫn không thể lộ ra ngoài, cố gắng giả bộ ngoan thuận, nói: “Cháu biết, sau này cháu sẽ để ý tới, sẽ không gây phiền phức cho mọi người.”
Chú Vương lạnh lùng nói: ‘Cô Trương nghĩ được thế là tốt rồi.”
Sau khi Niệm Ninh trở về phòng ngủ, cô ở trong phòng đến cả nửa ngày.
Đến chiều, cô muốn đến phòng làm việc để đọc sách, vì vậy cô mặc áo khoác và đi ra ngoài.
Kết quả khi cô đến phòng làm việc, thấy Trương Thanh Trà đang ngồi tại chỗ, lật tung đồ đạc của mình, trong lòng càng thêm tức giận, cô bước vào phòng làm việc, lạnh lùng hỏi: “Trương Thanh Trà, đây là chỗ của tôi. Ai cho phép cô tự động đụng vào đồ của tôi? “
Trương Thanh Trà nghe Niệm Ninh nói, không có ai ở đây, cô từ trên ghế đứng bật dậy: “Tôi còn nghĩ đây là không gian văn phòng của Nhạc Cận Ninh, nên tôi vào xem thử, nhưng tôi chỉ tùy tiện lật vài cuốn sách thôi, cô Niệm hà tất phải kích động như thế.”
Cô cố ý đến đây để xem có bí mật hay thứ gì có thể uy hiếp Niệm Ninh hay không, nhưng sau khi tìm kiếm hồi lâu, cô phát hiện trong phòng làm việc có một số ghi chú, tài liệu học tập, sách vở, và máy tính trên bàn, mật khẩu của cô cũng không thể phá được.
Từ những điều này cũng đủ thấy Niệm Ninh ngày thường nhàm chán như thế nào.
“Trương Thanh Trà, tôi khuyên cô không nên đi quá xa.” Niệm Ninh kìm nén cơn tức giận muốn tát Trương Thanh Trà, nhưng cô buộc mình phải bình tĩnh, điều này sẽ khiến thai nhi của cô bị ảnh hưởng.
Nhưng đối với hành vi khiêu khích của Trương Thanh Trà, cô rất tức giận.
“Tôi quá đáng?” Trương Thanh Trà đột nhiên nâng cao giọng, không còn bộ dạng yếu đuối, chửi bới Niệm Ninh: “Tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về tôi.
Không có tôi, cô làm sao có thể gặp được Nhạc Cận Ninh? Tôi chỉ mới nằm viện hai năm mà cô đã lấy hết mọi thứ của tôi, giờ cô còn không biết ngượng lớn tiếng với tôi à? Nếu không phải trong bụng cô có con của Cận Ninh, thì Cận Ninh đã đuổi cô ngoài từ lâu rồi.
Cô nên biết điều một chút, biết thân biết phận của mình đi”.
Niệm Ninh vốn là rất tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của Trương Thanh Trà, cô không khỏi chế nhạo: “Tôi cướp của cô? Nếu Nhạc Cận Ninh yêu cô, làm sao người khác có thể cướp đi? Trương Thanh Trà, cô chỉ đang lừa người dối mình thôi, tôi xem đến phát cười rồi này.”
Đầu của Trương Thanh Trà như muốn nổ tung, bởi vì cô ấy hiểu rằng Niệm Ninh nói là sự thật.
Nhạc Cận Ninh không còn yêu cô nữa, nếu không phải nhờ ơn cứu mạng, Nhạc Cận Ninh sẽ không để ý đến cô nữa.
Lần này, nếu cô không dốc hết mưu mô, thậm chí còn dùng những thủ đoạn cay độc và Trần Thành Niệm ra tay giúp đỡ, nhưng cô cũng không thể vào được nhà họ Nhạc.