Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 26

Chương 926

Niệm Ninh nghe lời miêu tả của viện trưởng, cả người phát run, cô không nhịn được hỏi: ‘Lúc tối bà ngủ đáng lẽ cửa và cửa sổ phải đóng rồi chứ? Tại sao bà nội cháu lại chạy ra ngoài được, may mắn là lần này không sao, vậy lần sau thì thế nào đây? Ngộ nhỡ lần sau bà nội chạy ra ngoài luôn thì phải làm sao đây?”

Viện trưởng có chút ngượng ngùng nói: ‘Chúng tôi đã xác nhận là cửa và cửa sổ đều được đóng cả rồi, lần này là do bà ấy tự mở, lúc bà ở hành lang còn gọi tên cô nữa, còn có tên của ông Hạ, có vẻ như muốn đi tìm các người đấy.”

“Bà nội…” Sống mũi Niệm Ninh cay cay, không kìm nổi những giọt nước mắt đang tuôn ra như mưa.

Đề tại cô không tốt, khoảng thời gian này chỉ lo cho bản thân mình mà không đến thăm bà nội đúng giờ nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Nhạc Cận Ninh đưa tay ôm lấy Niệm Ninh, nhẹ nhàng võ lên lưng cô an ủi, vỗ về cảm xúc cô.

Sau đó anh hỏi bác sĩ: ‘Nếu bây giờ tình hình bệnh nhân đã ổn định rồi, sao mấy anh còn ở trong phòng bệnh vậy?”

Viện trưởng giải thích nói: “Bởi vì cảm xúc của bà ấy không được ổn định, để ổn định cảm xúc của bà mà lúc nãy y tá đã cho bà uống thuốc giảm đau, chắc giờ bà đã ngủ rồi.”

Nhạc Cận Ninh gật đầu: “Vậy bây giờ bà thế nào rồi? Với tình hình bệnh Alzheimer của bà đã có phương pháp trị liệu kế tiếp chưa?”

Viện trưởng có chút phiền nào mà thở dài một hơi: “Với các biện pháp trị liệu hiện có trên thế giới, chứng bệnh Alzheimer không có cách nào để chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể làm dịu tình trạng chuyển biến nặng nhờ vào thuốc, trước đây tình trạng bệnh của bà ấy vẫn khá ổn định cả, bây giờ do bà ấy không uống thuốc đúng giờ dân đến tình trạng bệnh chuyển biến xấu đi, chúng tôi cần phải chuẩn bị sắp xếp một phương án trị liệu mới.”

“Vậy bao giờ bà mới tỉnh lại được ạ?’Niệm Ninh lo lăng hỏi.

“Sáng mai.” Viện trưởng trả lời.

Nhạc Cận Ninh nghe xong thì gật gật đầu, bảo viện trưởng rời khỏi đi.

Niệm Ninh lau nước mắt, sau đó đẩy Nhạc Cận Ninh ra, quay người muốn đi vào phòng bệnh.

Nhạc Cận Ninh dứt khoát năm lấy cổ tay Niệm Ninh, Niệm Ninh quay đầu, anh nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Niệm Ninh, trái tim cứ như bị đâm một nhát vậy.

Từ trước nay Niệm Ninh vẫn rất quật cường, rất ít khi bày tỏ dáng vẻ mềm yếu nhất của cô trước mặt anh, dáng vẻ lúc này khiến anh đau lòng khôn xiết.

Anh nói với cô: “Chúng ta cùng vào trong đi.”

Niệm Ninh nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi cùng anh vào phòng bệnh.

Cô nghĩ, nếu bà nội tỉnh dậy có thể trông thấy bên cạnh cô có Nhạc Cận Ninh chắc sẽ yên tâm hơn nhiều.

Lúc này, bà nội đang năm yên tĩnh trên giường, trên trán quấn một miếng băng gạc màu trắng.

Bác sĩ và y tá xác định tình trạng bà nội ổn định xong thì chuẩn bị rời khỏi.

Bác sĩ chữa trị chính trông thấy Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh bước qua, dặn dò một câu: “Người nhà bệnh nhân chú ý, sau khi bệnh nhân tỉnh lại nhớ phải thông báo với chúng tôi, chúng tôi cần quan sát thêm nữa.”

Sau khi nói xong thì rời khỏi.

Niệm Ninh ngồi bên mép giường, nhìn bà nội, trên mặt chứa đầy vẻ âu lo.

Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh, thấy áo khoác trên người cô có chút mỏng, cởi áo mình ra đưa cho cô nói: “Buổi tối nhiệt độ thấp, đừng để bị cảm lạnh.”

Tầm mắt của Niệm Ninh vẫn luôn dõi về phía bà nội, nhàn nhạt lắc đầu: “Không cần đâu, em không lạnh.”

Bình Luận (0)
Comment