Chương 929
“Không sao đâu.’ Niệm Ninh trông thấy bốn người giúp việc phía sau người nào cũng đang câm một cái túi lớn, cô không nhịn được hỏi: ‘Không cần mang nhiều đồ thế đâu, ở đây không thiếu gì cả.”
“Đã lỡ mang đến rồi, cậu chủ đâu rồi?” Chú Vương nói, nhìn vào bên trong thì thấy Nhạc Cận Ninh đang năm trên sofa, ông đau lòng thở dài một tiếng.
Sau khi Niệm Ninh nhận lấy đồ ăn sáng từ tay người giúp việc thì đặt lên bàn, bảo họ cẩn thận bỏ đồ xuống đất rồi mới ra ngoài.
Chú Vương liếc nhìn bà nội đang nằm trên giường bệnh, quay đầu nhỏ giọng hỏi: ‘Bà ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng đúng không?”
“Không có gì đâu ạ, bây giờ bà còn đang ngủ.” Niệm Ninh cười một cái, nói với chú Vương: “Cực cho chú quá, chú Vương.”
“Không cực đâu, trái lại là phiền cho hai người quá, chăm sóc cho người già khá cực đấy. Nếu cô và cậu chủ có gì cần bảo thì cứ nói với tôi, tôi có thể xử lý tốt chuyện trong biệt thự rồi sẽ đến giúp hai người.” Chú Vương nói.
“Không cần đâu.” Niệm Ninh vội lắc đầu, so với việc để chú Vương chăm sóc cho bà, cô vẫn muốn tự mình chăm sóc cho bà hơn.
Cô cười, nói: ‘Bây giờ tình trạng bệnh của bà nội vấn chưa không ổn định, có tôi chăm sóc bà, bà sẽ yên tâm hơn, có ích cho tình trạng hồi phục của bà.”
“Vậy được, có cậu chủ ở đây chắc cũng chăm sóc được cho mợ, tôi cũng yên tâm rồi.” Chú Vương suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy mợ này, tôi bỏ đồ ăn sáng ở đây nhé, tôi vê trước đây.”
“Vâng.” Niệm Ninh gật đầu.
Sau khi chú Vương đi, cô thấy thức ăn sáng còn nóng, sau khi do dự một lúc, đi đến bên cạnh Nhạc Cận Ninh, nhẹ giọng nói: ‘Cận Ninh, dậy ăn sáng này, ăn rồi nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Lông mi Nhạc Cận Ninh run nhẹ, mấy giây sau, anh mở mắt ra, lúc nhìn thấy gương mặt của Niệm Ninh, trái †im anh thoáng chốc đã mềm ra.
Anh ngồi dậy từ trên sofa, chăn lông trên người rơi xuống, anh cười cầm lấy chăn lông hỏi: “Em đắp cho anh đấy à?”
“Đúng vậy, anh giúp em trông chừng bà nội cả đêm, đắp chăn lông cho anh là điều nên làm mà đúng không?” Niệm Ninh lấy hộp cơm từ trong túi giữ ấm, lấy hết thức ăn sáng ra, bày ra một cái bàn nhỏ trong phòng bệnh.
Nhạc Cận Ninh thấy vậy, hỏi cô: “Lúc nấy chú Vương đến à? Sao anh không biết thế?”
Xưa nay anh đều ngủ không sâu, nếu lúc nãy chú Vương đến, đáng ra phải có động tĩnh mới đúng, sao anh lại chẳng có chút phản ứng nào được chứ?
“Em bảo chú ấy nhẹ tay thôi, tránh làm anh thức giấc.” Niệm Ninh lấy một bình sữa nóng đặt trước mặt anh, cười nói: ‘Mấy ngày nay anh cũng chắng nghỉ ngơi gì, vẫn luôn làm việc ở thư phòng, đột nhiên bà nội xảy ra chuyện, cũng làm phiền anh rồi, cho nên muốn bảo em nghỉ ngơi nhiều hơn chút.”
Trong lòng Nhạc Cận Ninh rất ấm áp, sự dịu dàng vô ý của Niệm Ninh như dòng nước ấm chảy vào trái tim anh, anh cảm thấy quá đủ rồi, cuối cùng cô cũng coi như có thể đối mặt với anh, nói chuyện với anh như ban đầu rồi.
Niệm Ninh ngồi bên cạnh anh, yên lặng ăn xong bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, lúc cô chuẩn bị đứng dậy chuẩn bị đi rót nước, đột nhiên nghe trên giường truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Niệm Ninh khựng lại, vội chạy đến bên giường thì thấy bà nội đã tỉnh rồi.
“Bà nội… Cô gọi bà thử một tiếng.
Bà nội mở đôi mắt mơ hồ ra, lúc nhìn rõ người trước mặt mình là Niệm Ninh, bà vui vẻ cười tươi: ‘Niệm Ninh, cháu đến rồi à?”