Chương 735
Trương Thanh Trà cúi đầu đáng thương khi nghe được lời nói lạnh lùng của Ông Nhạc, lộ ra vẻ yếu đuối.
Nhìn thấy Trương Thanh Trà bị uất ức, Nhạc Cận Ninh nhíu mày, anh đưa Trương Thanh Trà đến đây là để chăm sóc cho cô, để cô giữ gìn sức khỏe, chứ không phải để cô chịu thiệt thòi.
Chỉ là người nói là ba của anh, không nói được gì nên đành phải chuyển chủ đề và nói: “Ba, cháo của đầu bếp mới khá ngon. Con cho ba một bát ăn thử.”
Ông Nhạc không nói, đó được coi là sự ưng thuận.
Nhạc Cận Ninh biết lão gia rất có ý kiến với Trương Thanh Trà, cho dù là trong tình huống nào, anh vẫn phải bảo vệ cô, anh có trách nhiệm phải bảo vệ cô.
Sau khi ăn sáng xong, Nhạc Cận Ninh chuẩn bị đến công ty.
Trước khi đi ra ngoài, anh ấy đặc biệt căn dặn Trương Thanh Trà không được tiếp xúc với Niệm Ninh và lão gia, và thông báo cho anh biết càng sớm càng tốt về những gì đã xảy ra, anh sẽ quay về ngay lập tức..
Niệm Ninh tình cờ đang đi ngang, nghe thấy những lời này, lòng cô chợt hôn loạn, chắc chắn sức nặng của bản thân trong lòng Nhạc Cận Ninh vẫn không thể sánh được với Trương Thanh Trà.
Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng kìm nén mọi cảm xúc của mình, mặc dù cô không thể buông bỏ tình cảm của mình với Nhạc Cận Ninh nhưng cô có tôn nghiêm của mình, không thể nào buông bỏ tất cả yêu anh, nếu trong lòng anh không có cô, cô hà tất gì phải làm nhục chính mình?
Sau này cô nghĩ ra được các bảo vệ bà nội, cô sẽ thành toàn cho họ, cũng coi như buông tha cho bản thân Niệm Ninh suy nghĩ rồi cùng người hầu chậm rãi đi ra vườn.
Cô đang đứng ở trong sân, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cửa biệt thự, Trương Thanh Trà liền chạy đến bên Nhạc Cận Ninh, lúc anh rời đi, cô vươn tay ôm lấy anh, hai người giống như một đôi yêu nhau.
Tuy nhiên, điều mà Niệm Ninh không biết là Trương Thanh Trà đã cố tình thực hiện cảnh này.
Gô nhìn thấy Niệm Ninh ở gần đó, nhìn thấy Nhạc Cận Ninh bước tới cửa, thì gọi anh lại, sau đó lon ton chạy tới, rồi giả vờ như bị vấp ngã, theo phản xạ, Nhạc Cận Ninh đưa tay ra đón cô.
Trong mắt người khác, giống như đang ôm nhau.
Sau khi Trương Thanh Trà đạt được mục đích, cô thoát ra khỏi vòng tay của Nhạc Cận Ninh, khóe mắt thoáng thấy Niệm Ninh đang đứng ở bên vườn nhìn về phía bên này, cô biết rằng chiến thuật của mình đã thành công, cô vén lại mái tóc, tình cảm nói với Nhạc Cận Ninh: “Cận Ninh, em ở nhà đợi anh, anh nhớ về sớm nhé.”
Nhạc Cận Ninh không biết tại sao, sự tiếp xúc với cơ thể của Trương Thanh Trà khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, anh gật đầu, và khi quay lại, anh nhìn Niệm Ninh đang đứng ở phía xa, hai người nhìn nhau vài giây rồi quay đầu bước đi.
Sau khi Trương Thanh Trà ở cửa nhìn anh rời đi, quay người đi về phía trước, Trần Thành Niệm đang đứng ở cửa phòng khách, anh đi về phía cô: “Vừa rồi anh nhìn thấy em suýt ngã, có sao không?”
Trương Thanh Trà giả bộ có chút không thoải mái, cúi người xoa xoa mắt cá chân: “Ở đây có chút đau, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi chút sẽ khỏi.”
Trân Thành Niệm nghe xong liền ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của cô, cổ chân trắng nốn thon dài, không có dấu vết sưng đỏ, xem ra không có thương tích gì nghiêm trọng.
Anh ấy đứng dậy và nói: “Để anh dìu em vào.”
“Được.” Trương Thanh Trà gật đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Ông Nhạc ở trong phòng làm việc đứng ở trên đó nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy lạnh gáy, nhanh chóng cúi đầu, chậm rãi đi vào trong.