Chương 548
Anh biết phải làm gì để Trương Thanh Trà có một cuộc sống tốt nhất đây?
Không biết tại sao anh lại chậm chạp không đưa ra được quyết định khi nhìn khuôn mặt của Trương Thanh Trà.
Trương Thanh Trà còn chưa nói ra được cái câu kết thúc kia, cô ta lắc đầu nói: “Không, Cận Ninh, anh hãy nghe em nói hết. Em sẽ để cho bản thân của mình làm quen với cuộc sống mà không có anh, nhưng mà anh cho em một chút thời gian được không?”
“Em đừng có suy nghĩ vấn đề này nữa, cái gì mà rời đi hay không rời đi, anh nói anh sẽ vượt qua mọi thứ cùng với em, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em.” Nhạc Cận Ninh nói hơi mơ hồ.
Anh không có nói là lấy thân phận là bạn trai hay là chồng, nhưng mà……
Cũng có thể như ngày hôm đó, lấy thân phận là anh trai mà ở bên cạnh cô †a.
Thấy Nhạc Cận Ninh chậm chạp không có nói ra lời hứa hẹn mà cô ta mong muốn, Trương Thanh Trà lập tức gấp gáp.
Xem ra cô ta không sử dụng biện pháp mạnh thì Nhạc Cận Ninh không thể đưa ra được quyết định chính thức.
Thế là cô ta cắn răng nói: “Không phải, Cận Ninh, anh bây giờ đã về một nhà với cô Niệm, về sau anh không thể ở bên cạnh em được nữa. Đối với em, nếu cuộc sống mà thiếu anh thì nó chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Anh yên tâm, em biết trong lòng anh rất khó khăn nhưng mà em sẽ không làm anh cảm thấy khó xử…”
Nói xong, cô ta liền đem cây kim đang truyền nước tháo xuống, vén tấm chăn lên, đi tới bên cạnh cửa sổ, làm bộ muốn nhảy từ tầng 18 xuống.
“Trương Thanh Trà!” Nhạc Cận Ninh vội vàng đi tới ngăn Trương Thanh Trà. Anh đem cô ta ôm vào ngực thật chặt, cơ thể ẩn hiện một chút cảm giác đau đớn: “Em đừng có làm chuyện gì dại dột.”
Gương mặt Trương Thanh Trà vùi vào trong ngực Nhạc Cận Ninh, bởi vì tâm nhìn nên Nhạc Cận Ninh không có nhìn thấy nụ cười đắc ý của cô ta.
“Em…. Em chỉ không muốn làm anh khó xử, em biết, anh có thể rất yêu cô Niệm, em không muốn phá hoại hạnh phúc của hai người, em không muốn nhìn thấy anh khó xử, cho nên, từ nay về sau em sẽ biến mất trong thế giới của anh, đó là sự lựa chọn tốt nhất.” Trương Thành Trà đắc ý nhưng cô lại nói với giọng điệu nghĩ cho người khác.
Mỗi một lời nói của Trương Thanh Trà lại khiến cho Nhạc Cận Ninh áy náy một phần.
Anh không thể để cho Trương Thanh Trà xảy ra chuyện, cũng không thể để cho cô ta vứt bỏ mạng sống của mình mà tìm cái chết. Anh nhắm hai mắt lại, khẳng định: “Em yên tâm, anh không cảm thấy khó xử vì em. Hai năm trước đây anh đã từng nói, bất cứ thứ gì cũng không thể nào chia cắt được đôi ta. Bây giờ, câu nói này vẫn không có gì thay đổi.”
“Có thật không?” Trương Thanh Trà cảm giác không sai biệt lắm, bộ mặt còn đang rơi đầy nước mặt đột nhiên nở một nụ cười thản nhiên.
Một ngày cô ta còn là ân nhân cứu mạng của Nhạc Cận Ninh thì Nhạc Cận Ninh sẽ không có khả nhìn nhìn cô đi tìm cái chết.
Chỉ cần anh không muốn nhìn thấy cô ta đi chết thì vĩnh viễn anh sẽ ở bên.
cạnh cô ta. Cô ta cũng không tin cô ta sẽ thua Niệm Ninh.
Cô ta có lòng tin, nhất định có một ngày cô ta sẽ làm cho Nhạc Cận Ninh yêu cô ta say đắm.
Dù cho Nhạc Cận Ninh có biết cô ta không phải ân nhân cứu mạng của mình đi chăng nữa thì anh sẽ không thể rời bỏ được cô ta.
Nhạc Cận Ninh không biết được suy nghĩ trong lòng của Trương Thanh Trà. Hiện tại anh chỉ muốn trấn an cô, thế là liền gật đầu: “Thực sự.”