Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 52

Chương 952

“Anh muốn ở bên cạnh em.” Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng ôm Niệm Ninh khẽ nói.

Niệm Ninh ở trong lòng anh nở nụ cười không nói thêm gì nữa.

Khoảng một tiếng sau, bà nội theo y tá đi vào phòng bệnh, Niệm Ninh nhìn thấy vậy thì vội vàng đi tới đỡ bà nội.

Bà nội nhìn thấy cô bèn nói: “Niệm Ninh, bà đã không sao rồi, cháu không cần phải lo lắng nữa.”

Niệm Ninh khẽ cười nói: “Bà nội không sao, cháu khẳng định sẽ không lo lắng, chỉ là nếu như cháu rời khỏi đây rồi bà nội vấn sẽ phối hợp với y tá uống thuốc và chích chứ?”

Sau khi bà nội nghe xong thì đột nhiên im lặng, vẻ mặt giống như đang chìm vào trong suy nghĩ.

Lúc Niệm Ninh đang định chuẩn bị nói thêm cái gì đó, bà nội đột nhiên nghiêm túc nói: “Chỉ có chăm chỉ uống thuốc và tiêm thuốc mới có thể mãi mãi ở bên Niệm Ninh.”

“Đúng vậy.” Niệm Ninh đỡ bà nội ngồi xuống giường, sau đó nói: “Bà nội, đợi cháu sinh con xong, nếu như bà tỉnh táo lại, chúng cháu sẽ đón bà về, vĩnh viên sống chung với nhau, được không?”

“Được.” Bà nội nghe thấy có thể mãi mãi ở bên cạnh Niệm Ninh thì vô cùng vui vẻ võ tay: “Có thể ở bên cạnh Niệm Ninh, bà rất vui vẻ.”

“Cháu cũng rất vui khi được ở bên bà nội” Niệm Ninh cười cầm tay bà nội, trong lòng đặc biệt an tâm: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, cháu cũng sẽ mãi ở bên bà, cho nên bà cũng phải nghe lời bác sĩ y tá, không được không uống thuốc, biết không?”

“Được” Bà nội đồng ý.

Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh ở lại bệnh viện cho đến tận chiều, sau khi xác định tình huống của bà nội đã ổn định, có thể tạm thời để cho bệnh viện chăm sóc, lúc này bọn họ mới yên tâm rời đi.

Trước khi đi, Niệm Ninh còn ôm bà nội một lúc, mười phần không muốn nói: “Bà nội, bà nhất định phải tự chăm sóc cho bản thân mình, cháu sẽ đợi bà ở nhà, bà phải mau chóng khỏe lại,  chúng ta sẽ tiếp sống cùng nhau, được không?”

Bà nội ngơ ngác gật đầu, sau đó an ủi ngược lại Niệm Ninh: “Bà sẽ tự chăm sóc tốt cho chính mình, Niệm Ninh phải hạnh phúc.”

“Cháu sẽ.” Trong lòng Niệm Ninh thở dài.

Mặc dù trong khoảng thời gian ở lại bệnh viện này cô rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến việc phải rời xa bà nội, trong lòng cô mười vạn lần không muốn, nếu không phải là cô đang mang thai nên không tiện thì chắc chắn cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bà nội một thời gian.

Nhạc Cận Ninh đứng ở phía sau cô, cười nói với bà nội: “Bà nội, bà cứ yên tâm, cháu dẫn Niệm Ninh về trước, hôm khác lại đến thăm bà, bà nhớ là phải uống thuốc đúng giờ đó.”

“Được.” Bà nội ngoan ngoãn gật đầu, ngồi im ở trên giường, hai y tá đưng sở phía sau bà nội, lo lắng một lát nữa bà nội sẽ kích động xông ra.

Nhưng mà bà nội không làm như vậy, biểu hiện của bà nội rất bình thản như những ông bà già bình thường vậy, lúc bọn họ đi còn vây tay tạm biệt bọn họ.

Trong lòng Niệm Ninh đầy tâm tư đi theo bên cạnh Nhạc Cận Ninh, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Nhạc Cận Ninh thấy vậy thì nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của cô, nói với cô: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm bà nội.”

“Được.” Niệm Ninh thu hồi tâm trạng rườm rà, nhẹ nhàng gật đầu, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay của anh, cảm thấy tất cả những cực khổ cũng không có giày vò như vậy.”

Chỉ cần trong lòng bọn họ có nhau, thì dù xảy ra chuyện gì cũng có thể chịu đựng.

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, sau khi Niệm Ninh lên xe thì Nhạc Cận Ninh nghiêng người giúp cô cài dây an toàn, thấy lông mày cô nhíu chặt lại thù đưa tay hất một cái: “Tại sao về nhà rồi mà còn cau mày? Không vui sao?”

Bình Luận (0)
Comment