Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 582

Chương 582

“Tôi chỉ xa em có mấy ngày vậy mà đã xảy ra chuyện, Niệm Ninh, em thật là giỏi!” Nhạc Cận Ninh phóng xe như bay, miệng thì lẩm bẩm nói.

Anh đi đường vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, dùng hết tốc lực phóng tới nơi ở của cô.

“Rầm rầm rầm…” Nhạc Cận Ninh gõ mạnh vào cửa, nhưng không có ai đáp lại, anh trầm giọng nói: “Niệm Ninh, mở cửa!”

Nhưng dù anh gọi thế nào thì vẫn không có ai đáp lại, chẳng lẽ Niệm Ninh vẫn chưa trở về?

Nghĩ tới đây, anh mở điện thoại di động, tìm tới dãy số quen thuộc của cô, bấm gọi và chờ đợi.

Nhưng mà kết quả lại khiến anh càng nôn nóng hơn, cô không bắt máy.

“Đáng chết…” Nhạc Cận Ninh cau mày, đi đi lại lại không ngừng trước cửa, trong đầu thì đang vắt óc nghĩ xem Niệm Ninh đang ở đâu…

Vừa nãy chú Vương nói, ông già gọi điện tới biệt thự bảo rằng gặp được Niệm Ninh ở bệnh viện, vậy chắc ông ấy sẽ biết hiện giờ cô đang ở đâu.

Trong đầu Nhạc Cận Ninh nghĩ tới điều này, lập tức gọi điện thoại tới nhà chính.

Còn không đợi đầu bên kia mở miệng anh đã vội vàng nói: “Ba, ba gặp Niệm Ninh ở bệnh viện nào?”

Đầu bên kia ông Nhạc nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy cũng không ngạc nhiên chút nào, đã thế mặt còn mang đầy ý cười nói: “Giờ mới biết đường lo lắng cho con bé à, nhớ là không lâu trước đây con còn muốn ly hôn mà?”

Nhạc Cận Ninh không có được câu trả lời mình muốn thì giống như phát điên.

“Cô ấy ở đâu rồi?” Anh gầm lên, từ giọng nói cũng đủ thấy hiện giờ anh lo lắng, nóng ruột tới mức nào.

“Yên tâm, con bé không sao, ba đã xem qua rồi, chỉ là xây xát chút thôi.

Con bé rời đi được một lúc rồi, chắc cũng sắp về tới nhà rồi đó, nhưng mà con bé giờ đang ở một mình, chẳng có ai chăm sóc cả, nếu con có thời gian thì đến thăm con bé đi.” Ông Nhạc có vẻ rất hài lòng với thái độ vừa rồi của Nhạc Cận Ninh, giọng mang theo sự vui vẻ nói.

“Đinh~” Nhạc Cận Ninh vửa định mở miệng muốn nói thì nghe thấy tiếng thang máy vang lên.

Anh quay đầu theo bản năng, thì nhìn thấy một người đi ra từ trong thang máy, tảng đá đè nặng ở trong lòng anh nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống.

“Con biết rồi.” Nói xong anh lập tức cúp máy.

Sau đó, đôi mắt đen láy của anh nhìn chăm chú người con gái vừa bước ra từ tháng máy, ánh mắt ấy nóng rực mang cả lửa tình lần lửa giận, nhưng còn mang cả theo sự kìm nén.

Nhưng khi nhìn đến cánh tay băng bó đầy vải trắng của cô, tất cả những cảm xúc ấy hóa thành sự đau lòng.

Niệm Ninh vừa bước ra thang máy thì thấy bóng dáng của Nhạc Cận Ninh đứng trước cửa nhà, có chút lúng túng nói: “Anh… Sao anh lại ở đây?”

Thấy Niệm Ninh xuất hiện trước mặt mình, Nhạc Cận Ninh ngẩn người mấy giây sau mới tỉnh lại hỏi: “Em…Vết thương của em thế nào rồi?”

Niệm Ninh cúi đầu xem cánh tay của mình, rồi lắc đầu nói: “Không sao cả, chỉ là không cẩn thận bị thương, chảy chút máu thôi.”

Vừa nói cô vừa mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì thì vào trong rồi nói.”

Cô và Nhạc Cận Ninh vẫn chưa ly hôn, cũng chưa tính đến ly hôn ngay, nên quan hệ giữa hai người không cần quá mức căng thẳng.

Nhạc Cận Ninh cũng không từ chối, đi theo Niệm Ninh vào trong nhà, chuyện mình lo lắng cho cô, anh không phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận.

Bình Luận (0)
Comment