Chương 960
Trần Thành Niệm lo lắng không biết cô có thể làm chuyện gì quá khích không, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta, nhẹ giọng nói: “Thanh Trà, hôm nay ra ngoài đi dạo một chút đi? Chỉ là đi để giải khuây thôi, hôm nay trời cũng không nóng.”
Trước đó Nhạc Cận Ninh đã gửi tin nhắn cho anh ta và yêu cầu anh ta nhìn chăm chằm Trương Thanh Trà, có lẽ anh sợ xảy ra mâu thuẫn giữa hai người phụ nữ nên muốn anh ta giữ cô ta lại.
Trương Thanh Trà hất tay anh ta ra, quay đầu tức giận nói: ‘Hôm nay em sẽ không đi đâu cả. Anh không được xía mũi vào chuyện của em, anh cũng không được đi theo tôi! Hiện tại em muốn trở về phòng, anh tránh ra.”
“Anh lo lắng em xảy ra chuyện, nên không thể bỏ em mà đi được, cho nên nếu không muốn gặp anh, như vậy đi, anh có thể giữ một khoảng cách nhất định với em được không? Em trở về phòng ngủ, anh dẫn em đi lên, vừa lúc anh cũng muốn đi lên thay quần áo.”
Giọng nói Trần Thành Niệm cực kỳ trâm thấp, vì sợ chọc giận đến cô ta.
Trương Thanh Trà mặc kệ anh ta, trực tiếp đi lên lầu bỏ qua anh ta.
Chú Vương nhìn thấy tiếng cãi vã bên dưới thì nhíu mày, trong lòng luôn có linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó, sau khi dọn bếp xong liền vội vàng bước lên lầu.
Chú Vương đi theo Trương Thanh Trà và Trần Thành Niệm, nhìn bóng lưng của Trương Thanh Trà, cảm thấy gần đây sự oán hận của cô ta ngày càng nặng, chú lo lắng Trương Thanh Trà sẽ làm ra chuyện gì đó xấu xa với Niệm Ninh.
Xem ra, sau này ông nên chú ý đến Trương Thanh Trà nhiều hơn, kẻo cô ta lại thực sự làm tổn thương tới cô chủ.
Chú Vương đi đến phòng của Niệm Ninh rồi nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được sự cho phép của Niệm Ninh, ông đẩy cửa bước vào, nói: “Thưa cô chủ, tôi mang bữa ăn tới cho cô.”
“Cảm ơn, chú cứ để ở trên bàn cà phê cho cháu.” Niệm Ninh nhướng mắt cười với chú Vương.
Sau khi đặt đĩa ăn xuống, chú Vương bước tới chỗ Niệm Ninh, nhìn thấy cô đang đọc sách, thì nói: “Thưa cô chủ, cô nên khóa cửa cẩn thận trước khi ra vào.”
“Có chuyện gì vậy ạ?” Niệm Ninh có chút nghi hoặc, nhìn vẻ mặt rối rắm của chú Vương hỏi: “Tại sao lại khóa cửa? Chú lo lắng sẽ xảy ra chuyện với cháu sao?”
Chú Vương suy nghĩ một chút vẫn không có nhắc tới Trương Thanh Trà, dù sao đây cũng chỉ là linh cảm và phỏng đoán của ông, nếu là vì ông, Niệm Ninh sẽ có suy nghĩ khác về Trương Thanh Trà, sau đó sẽ nói gì với cậu chủ?
Sau đó hai người sẽ gây ra những mâu thuẫn không đáng có, vậy là ông sẽ là làm chuyện xấu rồi.
Để không làm cho mâu thuần giữa Niệm Ninh và Trương Thanh Trà trở nên gay gắt hơn, chú Vương phải tìm ra cách nói phù hợp và mỉm cười với Niệm Ninh: “Thưa cô, đừng lo lắng, tôi chỉ là theo thói quen nhắc nhở cô thôi.
Mong cô sẽ chú ý đến nó hơn. Được rồi, bữa ăn xong rồi, nhớ ăn lúc còn nóng, Tôi không làm phiền cô đọc sách nữa. ˆ Ông nói xong liền mỉm cười rời đi, trước khi ra thì đóng cửa phòng lại.
Niệm Ninh nghĩ chú Vương có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi ăn sáng xong, cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Nhạc Cận Ninh một cái tin nhắn: “Tối nay anh tan làm lúc mấy giờ?”
Nhạc Cận Ninh đang xử lý tài liệu ở †rong phòng làm việc, khi nhận được tin nhắn của Niệm Ninh thì có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng có chút vui mừng, đã rất lâu Niệm Ninh không có chủ động liên lạc với anh rồi.
Anh khẽ cười nhẹ một cái, Niệm Ninh đây là nhớ anh sao?
Nhạc Cận Ninh lập tức nhắn tin trả lời: “Khoảng chừng năm rưỡi, sao vậy?
Mới không nhìn thấy nhau có một tiếng mà đã nhớ anh sao?”