Chương 622
Cho dù không có chú Vương, cô dám chắc răng trong biệt thự này, cho dù Trương Thanh Trà có muốn giở trò cũng sẽ không dám trực tiếp làm gì cô, nếu không, cô ta sẽ lộ bộ mặt thật trước Nhạc Cận Ninh.
Một người hiểu biết như Trương Thanh Trà sẽ không làm chuyện ngu ngốc như chuyện hại người hại mình như vậy.
Cô ta sẽ không dám đe dọa đến tính mạng của cô, nhiều nhất chỉ làm cô cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Hơn nữa Trương Thanh Trà tự mình đến nhà cô, nếu xảy ra chuyện gì thì là do cô ta tự chuốc lấy.
Tuy nhiên, Trương Thanh Trà rất giỏi dùng tính mạng để lấy thiện cảm, thực sự cần đề phòng.
“Vâng, thưa mợ.” Chú Vương nhanh chóng làm theo lời Niệm Ninh, đích thân bước tới cổng biệt thự mời Trương Thanh Trà vào: “Thật ngại quá khi để cô Trương đợi ở đây quá lâu như vậy, mời cô đi cùng tôi.”
Trương Thanh Trà biết chú Vương đã ở nhà họ Nhạc nhiều năm, là người hiểu rất rõ nhà họ Nhạc.
Tuy răng cô ta đang buồn bực chuyện lần trước Niệm Ninh làm cô ta xấu hổ, nhưng lúc này cô ta không thể biểu lộ ra ngoài, nên lễ phép nói: “Không sao đâu, chú Vương khách sáo rồi.”
“Cô Trương, mời cô đi bên này.” Chú Vương duõi tay ra hiệu cho Trương Thanh Trà đi về phía trước.
“Tôi nói tôi đến đây để đưa áo khoác cho Cận Ninh, không biết bây giờ anh ấy có ở nhà không?” Trương Thanh Trà cố ý hỏi.
“Cô Trương, cậu chủ không có ở nhà, hiện tại cậu ấy đang làm việc ở công ty, chỉ có mợ chủ đang ở nhà.” Chú Vương lập tức nói.
Mợ chủ? Niệm Ninh? Trùng hợp thật, đúng như cô ta nghĩ.
Trương Thanh Trà gật đầu, nói: “Thì ra là vậy.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Không lâu sau, Trương Thanh Trà đi theo chú Vương bước vào phòng khách.
Chú Vương cầm lấy áo khoác của Trương Thanh Trà, thấy Niệm Ninh vân chưa đi xuống, liền chủ động nói với Trương Thanh Trà: “Thật ngại quá cô Trương, làm phiền cô mang áo khoác của cậu chủ đến, có điều cô xem cô muốn uống một ly trà rồi đi hay là?”
Ý của chú Vương đã quá rõ ràng rồi, chính là muốn tiễn khách.
Mợ chủ còn đang mang thai, nếu chẳng may người phụ nữ này chọc giận mợ chủ thì ông thực sự không còn mặt mũi nào ở nhà họ Nhạc nữa.
Trương Thanh Trà không ngờ chú Vương chỉ là một quản gia nhỏ bé mà bây giờ còn dám nói chuyện với cô như thế này.
Tuy nhiên, nghĩ rằng chú Vương vân có một vị trí nhất định trong lòng Nhạc Cận Ninh, thì cô ta kiềm chế lại.
“Chú Vương, vừa rồi chú nói cô Niệm đang ở nhà, xin hỏi hiện tại cô ấy đang ở đâu? Tôi có thể gặp cô ấy được không?”
Cô ta khó khăn lắm mới đến một lần, đương nhiên muốn trò chuyện một chút với Niệm Ninh.
“Thưa cô Trương, mợ chủ…”
“Tôi vừa nghe chú Vương nói có người tìm tôi, không ngờ lại là cô Trương, thật là hiếm thấy.”
Chú Vương chỉ muốn nói với Trương Thanh Trà rằng Niệm Ninh không có thời gian gặp cô ta, nhưng chưa kịp mở miệng, Niệm Ninh đã từ tầng hai bước xuống, chú Vương đành ngậm miệng lại.
Trương Thanh Trà nghĩ đến có chú Vương cùng rất nhiều người hầu nhà họ Nhạc đang nhìn mình, nên giả vờ nói: “Chào cô Niệm, hôm nay tôi đến đây để đưa áo khoác cho Cận Ninh, nhưng tôi cũng thành thật xin lỗi vì những hành động lỗ mãng của tôi ngày hôm qua, thật sự rất xin lỗi.”
Trương Thanh Trà đúng là biết lúc nào nên giả bộ, nhưng Niệm Ninh nói thẳng: “Cô Trương khách sáo rồi, dù sao tôi cũng không để ý, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”