Chương 699
Nghe Trương Thanh Trà nhắc đến Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh cũng có do dự, nhưng mà cũng chỉ ở tạm một đêm thôi, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.
Thế nên anh nói: “Em yên tâm đi, Niệm Ninh sẽ không để bụng đâu, vả lại em chẳng qua là ngủ lại một đêm rồi đi mà.
Nhạc Cận Ninh nhấn mạnh cô chỉ có thể ở một đêm, có điều dù cho có thời gian một đem này đối với cô mà nói cũng đã đủ rồi.
Trương Thanh Trà cười thẹn thùng nói:” Vậy được, mong là sẽ không gây rắc rối cho anh.”
Rồi Nhạc Cận Ninh đưa Trương Thanh Trà lên xe, chỉ trong chốc lát xe đã chạy đến biệt thự.
“Mợ cả, cậu chủ trở về rồi.” Sắc mặt của chú Vương có chút khó coi, nhưng mà Niệm Ninh lại không hề để ý.
Nghe Nhạc Cận Ninh đã về, cô bèn đặt đồ ăn đang cầm trên tay qua một quên, sau đó liền đi ra cửa:” Nhạc Cận Ninh nghe nói anh…
Vế phía sau vần còn chưa nói ra, cô liền nhìn thấy người ở phía sau Nhạc Cận Ninh.
Trương Thanh Trà? Sao cổ lại đến đây?
“Niệm Ninh, xin chào.” Trương Thanh Trà khách khí chào hỏi Niệm Ninh.
Cô sẽ không bị mắc lừa đâu, chôn chúc tết gà chẳng tốt lành gì, hơn nữa cô không nghĩ rằng Trương Thanh Trà qua đây là muốn ôn lại chuyện cũ với cô.
“Đây là..” Niệm Ninh thu tâm mắt lại, không nhìn Trương Thanh Trà thêm một giây nào, mà lại nhìn về phía Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh biết Niệm Ninh có thể sẽ để tâm, thế nên anh đi đến bên cạnh Niệm Ninh, đưa tay choàng qua vai cô, ngoảnh đầu nói với chú Vương:” Chú Vương chú đi dọn dẹp một gian phòng khách đị, để Trương Thanh Trà ở phòng đó, đồ của cổ bị mưa ướt hết rồi, chú tìm một bộ đồ khác cho cổ mặc đi.”
Chú Vương tuy không vừa ý, nhưng vân làm theo lời dặn của Nhạc Cận Ninh:” Vâng thưa cậu chủ, tôi đi làm ngay.”
Nói xong, chú Vương liền đi đến bên cạnh Trương Thanh Trà, cung kính mời cô ta: “Trương tiểu thư, mời cô theo tôi.”
Trương Thanh Trà nhẹ nhàng gật đầu với Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh, sau đó theo chú Vương rời đi.
Vẻ mặt Niệm Ninh rất rõ ràng có chút không vui, đối với sự xuất hiện của Trương Thanh Trà, nếu đổi lại là người phụ nữ nào khác, cô sẽ chẳng có cách nào cư xử một cách bình thường.
Thấy Trương Thanh Trà đã đi rồi, Nhạc Cận Ninh mới lên tiếng giải thích với Niệm Ninh:” Chiều hôm nay anh vốn là ở quán bar tán gẫu với Trần Thành Niệm, nhưng trên đường về nhà thì nhìn thấy đang đứng một mình bên đường, toàn thân đầm mưa ướt đâm, nhà cô ấy cách chỗ này khá xa, cho dù có đưa cổ về đến nhà cũng sẽ bị cảm mất, cho nên anh chỉ đành để cổ về chỗ này trước, em đừng để bụng, cô ấy chỉ ở lại chỗ chúng ta một đêm sẽ đi.”
Nhạc Cận Ninh biết thái độ của Niệm Ninh đối với Trương Thanh Trà, cũng không hy vọng cô sẽ chấp nhận Trương Thanh Trà, chỉ mong rằng Niệm Ninh có thể chấp nhận chuyện Trương Thanh Trà ở lại đây một đêm.
Đang yên đang lành, sao Trương Thanh Trà lại đi một mình trên đường, hơn nữa còn đúng lúc để cho Nhạc Cận Ninh nhìn thấy.
Niệm Ninh không nghĩ rằng đây chỉ là trùng hợp, có điều cho dù thế nào đi nữa, Trương Thanh Trà cũng là ân nhân cứu mạng của Nhạc Cận Ninh, anh không thể không quan tâm được.
“Được, tùy anh thôi.” Nói xong, Niệm Ninh xoay người đi mất.
Chỉ cần Trương Thanh Trà đừng chọc đến cô, cô cứ xem như không nhìn thấy người này là được rồi.