Chương 701
Hành động coi thường vừa rồi của chú Vương tuy rằng trong lòng cô có bất mãn, nhưng bây giờ cô vẫn chưa chiếm được Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh mới là chủ nhân trong nhà này, cho nên cho dù cô có bất mãn, cũng không thể làm được gì.
Có điều cô cũng không gấp gáp, dẫu sao thì sớm hay muộn cũng có một ngày cô nhất định sẽ là chủ nhân của căn nhà này, còn về chú Vương cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi, cô bây giờ không cần thiết phải so đo với ông ấy.
Ngược lại, Niệm Ninh mà cô đang ngồi bên cạnh đây, cô nhất định phải nghĩ cho ra cách làm sao khiến cổ chủ động rời xa Nhạc Cận Ninh.
Niệm Ninh vô cùng bực dọc, Trương Thanh Trà ngồi ở đây đã quấy nhiễu cô xem chương trình tạp kỹ rất nghiêm trọng, cô có hơi mất kiên nhẫn mà nói” Chú Vương đã lùi xuống rồi, Nhạc Cận Ninh cũng đang tắm ở trên lầu, chúng ta người ngay nói thẳng, có chuyện gì cứ nói ra đi.”
Trương Thanh Trà không ngờ rằng Niệm Ninh lại thẳng tánh như vậy, cô nói: “Niệm Ninh quả nhiên dễ chịu, có điều thật ra tôi cũng không có gì muốn nói, mục đích cuối cùng của tôi nói tới nói lui cũng chỉ có như vậy thôi, cô hiểu mà”
Niệm Ninh đương nhiên là hiểu, mục đích của Trương Thanh Trà còn gì ngoài chuyện muốn cô rời xa Nhạc Cận Ninh, từ bỏ mọi thứ.
Cô cạn lời khinh bỉ nhìn một cái, nói:” Nếu như cô đến đây để khuyên tôi, tôi cảm thấy chi băng cô dành thời gian này đi nói với Nhạc Cận Ninh thì hơn.”
Đối với chuyện giữa Nhạc Cận Ninh và Trương Thanh Trà, Niệm Ninh đã đoán ra được một chút, cho nên câu nói này không khác gì một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim Trương Thanh Trà, tổn thương người khác một cách vô hình.
Thấy Niệm Ninh dương dương tự đắc , vẻ mặt Trương Thanh Trà khó coi mà nói:” Niệm Ninh tôi nói cho cô biết, ai là kẻ chiến thắng còn chưa biết được, tốt nhất đừng đắc ý.”
Nghe thấy lời của Trương Thanh Trà nói, Niệm Ninh bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng:” Sao cô lại cảm thấy tôi đang đắc ý?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Trương Thanh Trà lạnh lùng nói.
“Tôi thì có gì mà đắc ý, vì tôi không giống như cô coi đàn ông là tất cả, cho dù tôi có rời xa Nhạc Cận Ninh ,cho dù có đau lòng có buồn khổ, nhưng sau cơn mưa trời sẽ sáng, tôi vẫn sẽ tiếp tục sống như thường, cuộc sống của tôi trước giờ không chỉ có một mình anh ấy” Niệm Ninh tự tin mà nói.
Đạo lý này cô đã sớm hiểu được, trước kia khi Trần Mãn phản bội cô, chọn lựa ở bên cạnh Hạ Tâm, cô đã nhìn thấu được chuyện tình cảm rồi.
Không có ai rời xa ai thì sẽ chết cả, nói cho cùng đều là tự lừa mình dối người mà thôi.
“Vậy ý của cô là tôi tầm nhìn hạn hẹp.” Trương Thanh Trà cảm thấy bị Niệm Ninh coi thường, tay cô nắm chặt lại, trước giờ chưa có ai dám hạ thấp cô như vậy.
“Lời tôi nói rốt cuộc là có ý gì? Vẫn phải xem cô hiểu như thế nào, có điều bây giờ tôi thấy hơi mệt, không có thời gian những lời nói chủ quan vô căn cứ của cô, nếu như cô không còn chuyện gì khác, vậy tôi lên lầu trên đây.” Niệm Ninh biết, Trương Thanh Trà ở đây cô cũng chẳng có cách nào tiếp tục yên †âm mà xem chương trình tạp kỹ nữa.
Cho nên, cô cũng lười dây dưa ở đây, dù sao chương trình tạp kỳ này ngày mai cũng sẽ chiếu lại, chờ lúc Trương Thanh Trà đi rồi, một mình cô ngồi xem là được rồi.
Nghĩ như vậy, Niệm Ninh đứng dậy chuẩn bị rời phòng khách, nhưng mà khi cô vừa định đi, lại bị Trương Thanh Trà ngăn lại.
Trương Thanh Trà không cam lòng nói:” Cô đừng đi vội,có một số chuyện tôi cảm thấy vẫn nên bảo cho cô một tiếng, tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng để cô biết rõ tình hình hiện tại thế nào cũng tốt.”
Nghe Trương Thanh Trà nói như vậy, sự hiếu kỳ trong lòng Niệm Ninh liền bị khơi dậy.