Chương 742
Giọng nói lo lăng của Trần Thành Niệm truyền đến: “Cận Ninh, bây giờ cậu đang ở đâu? Thanh Trà cảm thấy rất tức ngực, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cậu mau trở về đi.”
“Tức ngực?” Nhạc Cận Ninh cau mày lo lắng hỏi: “Đã đưa đến bệnh viện chưa?”
“Còn chưa, bởi vì sự tình xảy ra đột ngột không kịp đưa đến bệnh viện. Hiện tại cô ấy đang nằm trên giường, trông bộ dạng rất kém sắc.”
“Tại sao không đưa đến bệnh viện?”
Giọng điệu của Nhạc Cận Ninh có chút lo lắng, “Cho dù không đưa đến bệnh viện, có gọi bác sĩ gia đình tới chưa?
Hiện tại tôi đang ở bãi biển, muốn về cũng phải cần chút thời gian. Cậu giúp †ôi chăm sóc Thanh Trà, tôi lập tức vê ngay!”
Trân Thành Niệm thúc giục: ‘Nhanh lên, Thanh Trà cứ gọi tên của cậu.”
Nhạc Cận Ninh cúp điện thoại, lo lắng quay đầu lại, nhìn thấy Niệm Ninh vẻ mặt bình tĩnh, cô lẳng lặng ngồi trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trương Thanh Trà có chuyện gì sao?”
“À, vừa rồi Thành Niệm gọi điện nói với tôi răng cô ấy đột nhiên bị đau tim.
Trước đây cô ấy đã trải qua ca phẫu thuật tim. Chính vì ca phẫu thuật này mà cô ấy hôn mê và trở thành người thực vật. Tôi rất lo cho tim của cô ấy xảy ra vấn đề gì, cho nên bây giờ tôi phải về ngay đây, lát nữa em đi xe của tôi, bảo tài xế đưa em về, tôi lái xe rất nhanh sợ em không chịu được.” Nhạc Cận Ninh nhìn biểu hiện và sắc mặt của Niệm Ninh, không hiểu tại sao, trong lòng khó chịu, như có gì đó chặn lại.
“Được.” Niệm Ninh không có phản đối, tỏ vẻ lãnh đạm: “Phong cảnh ở đây khá đẹp, tôi sẽ ở lại một lát, anh về trước đi.”
Cô ta tưởng bản thân sẽ rất khó chịu nhưng thực tế lại rất bình tĩnh, có lẽ cô †a đã quá quen rồi.
Theo thói quen hễ khi xảy ra việc gì, Nhạc Cận Ninh sẽ đặt Trương Thanh Trà lên đầu tiên, vì vậy cô ta vốn không cảm thấy buồn.
Nhạc Cận Ninh cau mày muốn nói gì đó, nhưng bởi vì lo lắng cho sức khỏe Trương Thanh Trà, cuối cùng lại để lại một lời xin lỗi, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh nhún vai, cảm thấy rất bình tĩnh.
Dù gì thì cô cũng đã quen.
Cô ta tin rằng đây không phải là lần đầu tiên và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
Khi Nhạc Cận Ninh rời đi, ông Nhạc đang cùng bạn bè trò chuyện trên bãi biển và tình cờ thấy anh rời đi.
Lông mày ông nhíu chặt, cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra nên tạm thời dừng cuộc trò chuyện lại.
Ông ta nhìn thấy Nhạc Cận Ninh rời đi, nhưng không thấy Niệm Ninh, lo lắng không biết Niệm Ninh sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy ông ta lập tức chào bạn mình và đi về phía căn phòng.
Ông Nhạc đặt phòng số 520 cho Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh, ông mở cửa phòng ra và thấy Niệm Ninh đang ngồi lặng lẽ trong đó.
Ông chậm rãi bước vào và hỏi: “Sao thăng nhóc đó lại bỏ đi đột ngột vậy?”
Niệm Ninh cười nhạt: “Trương Thanh Trà cảm thấy tức ngực, Cận Ninh lo sợ có chuyện gì nên về trước.”
Ông Nhạc cau mày, mặt mày ủ rũ, trong lòng đã suy nghĩ ra được gì đó.
Nhưng ông ấy cũng không nói nhiều với Niệm Ninh, chỉ thờ ơ nói: “Ba sẽ phái tài xế đưa con về. Những gì con đã nói trước đây, ba sẽ giữ trong lòng, chuyện kết hôn là chuyện của hai người.”
Nhạc Cận Ninh vội vàng trở về biệt thự, trực tiếp chạy tới phòng của Trương Thanh Trà trên lầu ba.