Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 774

Chương 774

Trương Thanh Trà vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô biết ngay khi Nhạc Cận Ninh tỉnh dậy, nhưng cô vẫn giả vờ ngủ.

Một lúc sau, cô giả vờ tỉnh dậy, sau đó từ từ mở mắt, lim dim nhìn Nhạc Cận Ninh, sau đó từ trên giường từ từ ngồi dậy, nhìn thấy anh đang nhìn chằm chăm vào mình, hai má cô ửng đỏ, cúi đầu xuống: “Cận Ninh, mới sáng sớm nhìn chằm chằm người ta làm cái gì?”

Nhạc Cận Ninh đứng dậy bước xuống giường, sau khi thu dọn quần áo mặc vào, liền nhìn thấy Trương Thanh Trà ôm chăn bông, cái cổ trắng nốn lộ ra đầy dấu vết mơ hồ.

Vô tình gợi lại cho Nhạc Cận Ninh biết những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Anh xoay đầu nói với Trương Thanh Trà: “Em mặc quần áo vào trước đi.”

Trương Thanh Trà ngoan ngoấn mặc quần áo vào, sau đó chuẩn bị từ trên giường đứng dậy, nhưng lại vô tình ngã xuống đất, liền ôm lấy thắt lưng của anh, cau mày nói: “Đau quá…”

Nhạc Cận Ninh thấy vậy, trong lòng không khỏi bồn chồn, nhưng vần kiên nhân hỏi: “Sao vậy?”

Trương Thanh Trà cúi đầu, hai má ửng hồng, thì thào nói: “Anh ngày hôm qua … Giờ mình mẩy em rất đau nhức.”

Nhạc Cận Ninh cau mày, vẻ mặt khó coi, trâm mặc không nói.

Kế hoạch của Trương Thanh Trà diễn ra tốt đẹp nên cô không bận tâm.

Cô ngượng ngùng mỉm cười, sau đó đem quần áo mặc vào, sau đó chỉnh lại kiểu tóc, lộ ra những dấu vết mập mờ trên cổ.

Nhạc Cận Ninh lại nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, vẻ mặt u ám, trầm giọng hỏi cô: “Đây là phòng của Niệm Ninh, sao em lại ở đây? Niệm Ninh đâu?”

Trương Thanh Trà nghe xong, ngẩng đầu nhìn Nhạc Cận Ninh nói: “Em không biết cô Niệm đi đâu, đêm qua em ngủ một mình cảm thấy hơi sợ nên đến tìm anh, kết quả anh không có ở phòng, em đoán chắc anh sang đây, nên mới lên đây tìm, nhưng lúc em đến thấy cửa không khóa đành đẩy cửa vào thì bị anh kéo vào trong, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì… “

Giờ phút này, Nhạc Cận Ninh như có rất nhiều thứ hỗn độn đan xen trong lòng khiến anh gần như thở không ra hơi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Thanh Trà, anh cảm thấy đầy áy náy.

Trương Thanh Trà cúi đầu nói: ‘Cận Ninh, thực xin lỗi, tối hôm qua lẽ ra không nên tới tìm anh. Nhưng vì đây là lần đầu tiên anh với em có quan hệ, em không hối hận chút nào cả, bởi vì em…”

Nhạc Cận Ninh buồn bực không muốn nghe Trương Thanh Trà nói nữa, liền trực tiếp ngắt lời cô, trầm giọng nói: “Xin lỗi, anh không nhớ rõ chuyện tối hôm qua.”

Xin lỗi?

Trương Thanh Trà nghiến răng nghiến lợi, cô ngước mắt lên nhìn Nhạc Cận Ninh, điều cô muốn là khiến Nhạc Cận Ninh tự mình chịu trách nhiệm, nhưng cô không thể quá rõ ràng.

Nếu không, thì thật là mất giá.

Vì vậy cô nhẹ nhàng cười: “Cận Ninh, anh không cần nói xin lỗi em, bởi vì tuy rằng đây là tai nạn, nhưng em nguyện ý, trong lòng vẫn là không cách nào buông bỏ anh.”

Nhạc Cận Ninh hít sâu một hơi, đứng trước mặt Trương Thanh Trà, không dám nhìn vào mắt cô.

Trương Thanh Trà tiếp tục: “Em biết tình trạng khó khăn mà anh đang gặp phải bây giờ, em hiểu anh, và em có thể đợi anh, miễn là …”

“Anh sẽ bù đắp cho em.” Nhạc Cận Ninh vội vàng ngắt lời Trương Thanh Trà, quay đầu lại liếc cô một cái, nói: “Chuyện xảy ra đêm qua anh vẫn chưa hồi phục. Anh cảm thấy có lỗi với em, nhưng em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ ràng sự việc, có thể trong quá trình sẽ xảy ra hiểu lầm, nếu làm sai anh sẽ bồi thường cho em. “

Bình Luận (0)
Comment