Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 808

Chương 808

Anh đi ra bên ngoài tìm Niệm Ninh, nhưng kết quả là không thấy người đâu.

Anh gọi điện thoại cho chú Vương thì mới biết là họ đi đến tiệm bánh ngọt rồi.

Anh chiếu theo địa chỉ mà chú Vương nói, đi vào tiệm bánh thì liền thấy Niệm Ninh đang bê một ly sữa, thần sắc lạnh nhạt mà nhìn anh, miệng nở một nụ cười, nói: “Lát nữa có việc phải đi rồi đúng không?”

“Ừ” Nhạc Cận Ninh hơi nhíu mày, đối mặt với Niệm Ninh anh cũng không hề nói dối, nói: “Bên phía Tô Thanh Trà có chút chuyện, anh phải đi qua thử một chuyến, xin lỗi Niệm Ninh.”

Niệm Ninh tập mãi cũng thành thói quen rồi, cô gật gật đầu nói: “Em biết rồi, lát nữa em với chú Vương đi dạo thêm một chốc nữa rồi về, anh cứ yên tâm đi đi, em không có chuyện gì đâu.”

“Xin lỗi” Nhạc Cận Ninh hôn nhẹ Niệm Ninh một cái rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Nhạc Cận Ninh đã đi xa, Niệm Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng lạc lõng, có một loại cảm giác không thể nói thành lời.

Chú Vương ở bên cạnh thấy vậy thì cười nói: “Mợ có muốn đi xem kim chỉ không? Lúc đi ra khỏi nhà mợ nói muốn mua một ít để đan ít đồ cho đứa bé.”

“Đi xem thử một chút.” Niệm Ninh sắp xếp lại cảm xúc của mình, mặc dù cảm thấy chút mất mát đối với chuyện Nhạc Cận Ninh rời đi nhưng cô vẫn lên lại tỉnh thần.

Cô vân chưa quên mục đích chính cô đi ra ngoài lần này là để làm gì.

Trên đường đi Nhạc Cận Ninh mua một ít đồ ăn, đem tới nhà Tô Thanh Trà.

Tô Thanh Trà nghe thấy tiếng chuông cửa liền lập tức mở cửa, vừa mở cửa liền thấy Nhạc Cận Ninh. Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Nhạc Cận Ninh, nghĩ lại việc mình đã phát sinh quan hệ với Trần Thành Niệm cô ta đột nhiên hơi chột dạ, có loại cảm giác rằng bản thân mình đã phản bội Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh không biết trong lòng Tô Thanh Trà đang nghĩ gì, nhìn thấy cô ta còn đang mặc đồ ngủ, quan †âm hỏi: “Uống thuốc chưa? Anh đem đến cho em bữa tối mà em thích ăn, đợi lát nữa thì ăn thử đi.”

“Uống rồi…” Tô Thanh Trà lui về phía sau vài bước, nhìn Nhạc Cận Ninh, mũi đột nhiên chua xót, cô nhịn không được mà rơi nước mắt.

Nhạc Cận Ninh thấy thì có hơi luống cuống tay chân, Tô Thanh Trà sao đột nhiên lại khóc rồi?

Tô Thanh Trà hơi cúi đầu launước mắt rồi lại ngẩng đầu lên mà nói: “Em không sao, chỉ là vừa nấy có bụi bay vào mắt thôi, giờ thì đã tốt rồi. Cảm ơn anh đã đem bữa tối đến cho em, không có việc gì nữa thì anh về trước đi.”

Cô ta trước đây rõ ràng là không thèm để ý, mọi việc đều lên kế hoạch rõ ràng.

Nhưng lúc cô ta đối mặt với Nhạc Cận Ninh lại có một loại cảm giác áy náy và chột dạ, cảm thấy bản thân giống như đã phản bội Nhạc Cận Ninh, cô ta phải điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân một chút.

Nếu không thì sẽ để lộ ra sơ hở, đến lúc đó thì tiêu rồi.

“Đây…” Nhạc Cận Ninh nhíu chặt mày, cảm thấy cảm xúc của Tô Thanh Trà không đúng lắm, nhưng mà nghĩ lại một chút thì cuối cùng Tô Thanh Trà cũng phải học được cách sống độc lập thôi.

Anh có thể chăm sóc Phương Thanh Trà, nhưng không thể chăm chút cho cô từng li từng tí cả đời này được.

Nghĩ như vậy, Nhạc Cận Ninh cũng không ở lại thêm nữa, chỉ nói một câu: “Có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể nói với anh, chăm sóc tốt cho bản thân, nếu muốn cái gì thì cũng có thể nói với anh”

“Em biết rồi.” Tô Thanh Trà nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Nhạc Cận Ninh vây vấy tay, xoay người không hề lưu luyến mà rời đi.

Tô Thanh Trà nhìn theo bóng lưng của Nhạc Cận Ninh, trong lòng nổi lên từng trận lạc lống, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây? Làm thế nào để đối mặt với người đàn ông cô yêu sâu sắc đây?

Cô ta yêu anh như vậy, nhưng lại lên giường với người đàn ông khác.

Nếu Nhạc Cận Ninh biết được thì có chán ghét cô không? Cô đã không còn trong sạch nữa rồi.

Đợi sau khi Nhạc Cận Ninh đã đi xa, Tô Thanh Trà mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, đem bữa tối bỏ lên bàn trà, nặng nề mà than thở một tiếng, nằm trên sofa suy xét về sau nên dùng thái độ gì để ở chung với Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh sau khi rời khỏi chỗ Tô Thanh Trà chỉ cảm thấy một trận nhẹ nhõm.

Anh gọi điện thoại cho Niệm Ninh, sau khi biết cô còn đang ở trung †âm mua săm, vẫn chưa chưa rời khỏi thì liền lái xe qua đó.

Niệm Ninh không hề nghĩ rằng Nhạc Cận Ninh chỉ vừa mới đi chưa tới nửa giờ đồng hồ đã quay lại, cô cảm thấy hơi kinh ngạc, đồng thời cũng càng kinh ngạc và vui mừng hơn.

Chú Vương nghe thấy cuộc nói chuyện của Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh thì mỉm cười rồi nói với cô: “Mợ, tôi đã nói có thể cậu chủ có việc ở công ty phải tạm thời rời đi sắp xếp một chút mà, mợ xem sau khi cậu ấy vội vàng làm xong thì không phải đã lập tức về rồi sao? Mợ, cậu chủ cũng có tình cảm với mợ mà, tôi là người ngoài cuộc nhưng vẫn có thể thấy rất rõ ràng.”

Niệm Ninh nghe thấy lời của chú Vương, cô không nói cho chú Vương răng lúc nãy Nhạc Cận Ninh rời đi chính là đi tìm Tô Thanh Trà.

Cô thấp giọng cười một tiếng, buồn cười hỏi: “Chú Vương, sao chú có thể thấy rõ ràng cơ chứ?”

Bình Luận (0)
Comment