Chương 893
Tiểu Quyên dìu cô ta xuống lầu, cô ta liền khế gọi: “Cận Ninh, anh về rồi à?”
Nhạc Cận Ninh nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn Trương Thanh Trà, đầu tiên là ngẩn người vài giây, sau đó lại tiến đến trước mặt hỏi: ‘Sắc mặt em sao có vẻ không tốt thế?”
“Ừ, sau khi mang thai, em ốm nghén hơi nặng, nên sắc mặt nhìn không được khỏe lắm, rất xấu xí sao?” Trương Thanh Trà cẩn thận từng li từng từng tí đánh mắt thăm dò, vươn tay tự sờ mặt mình rồi hỏi.
Nghe những lời của Trương Thanh Trà, trong lòng Nhạc Cận Ninh liền nhớ đến Niệm Ninh.
Bây giờ cô ấy đang mang thai, lúc trước tình trạng ốm nghén cũng có chút trầm trọng, không biết gần đây có đỡ chút nào không.
Nhưng lo lắng cũng chỉ là lo lắng, nhớ lại lúc trước chuyện giữa cô và Trần Mãn, lửa giận trong lòng càng tăng lên.
Vì thế, dường như muốn cố ý khích Niệm Ninh, anh thoáng cao giọng, nói lớn tiếng: “Thanh Trà, vất vả cho em rồi, bây giờ em ở bên anh rồi, anh sế hết lòng chăm sóc cho em và con, sẽ không để cho em chịu nhiều cực khổ như vậy nữa.”
Hai má Trương Thanh Trà ửng đỏ, trong lòng hơi rung động, cho dù biết rằng câu nói này của anh, ít nhiều là cố ý nói cho Niệm Ninh nghe, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy cực kỳ phấn khích.
“Em không vất vả đâu, vì con, đau khổ như thế nào em cũng chịu được.
Anh biết sức khỏe của em không tốt, đây có thể sẽ là đứa con duy nhất của em, cho nên em sẽ rất xem trọng.”
Trương Thanh Trà nhẹ nhàng nói kèm theo chút yếu đuối, mỏng manh dễ vỡ.
Cô ta nhìn thấy Nhạc Cận Ninh hơi ngẩn người một chút, viền mắt cô ta đột nhiên tràn ngập nước mắt, cấm lấy ống tay áo, cố găng nói hết câu: “Cận Ninh, em biết lúc trước em làm một số chuyện không đúng, nhưng anh phải tin em, lúc đó em chỉ là chưa suy nghĩ thấu đáo, bản tính của em không đáng sợ như thế, em chỉ cần nghĩ đến anh có thành kiến đối với em, trong lòng em sẽ vô cùng khó chịu, Cận Ninh anh có thể tha thứ cho em không?”
Trương Thanh Trà nhân cơ hội nói về chuyện ở sơn trang lúc trước.
Nghe cô ta nói được một nửa là Niệm Ninh không thể nghe thêm được nửa, cô cảm thấy như lòng ngực đau đến nghẹt thở.
Đột nhiên cô đứng dậy, sau đó lạnh lùng chen ngang giữa hai người, đi thẳng lên lầu.
Nhạc Cận Ninh nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình dáng ấy, mãi đến khi cô đến cầu thang, khuất khỏi tầm nhìn của anh mới thôi.
Lúc này Trương Thanh Trà cao giọng, nhẹ nhàng kéo tay áo của anh lại: “Cận Ninh?”
Nhạc Cận Ninh hồi phục lại tinh thần, nhìn viên mắt đang ngập nước của cô, hơi hoài nghỉ: “Sao thế? Sao đột nhiên em lại khóc rồi?”
Lúc nãy trong lòng anh chỉ để ý đến Niệm Ninh, không chú ý đến Trương Thanh Trà, cô vừa mới nói gì với anh sao?
Sắc mặt Trương Thanh Trà hơi khó coi, cô cười lắc lắc đầu: “Em không sao, em hơi đói bụng, anh ăn cơm cùng em được không?”
Nói đến chuyện ăn cơm, Nhạc Cận Ninh quay đầu lại nói với chú Vương: “Chú Vương, vừa nấy Niệm Ninh đi lên lầu, đoán chừng chắc lát nữa cô ấy sẽ không xuống ăn cơm đâu, chú mang một đồ ăn bưng lên cho cô ấy đi, nhớ đừng bỏ dầu nhiều quá, cô ấy sẽ nôn mất. Nhưng cũng cố gắng hết sức bồi bổ cho cô ấy, tôi cảm thấy gần đây sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm.”