Chương 895
Vốn dĩ cô muốn xuống dưới đọc sách một chút, nhưng nào ngờ Nhạc Cận Ninh lại trở về, hai người cũng không có bất kỳ giao tiếp nào với nhau, nên cũng không ảnh hưởng đến cô.
Nhưng khi cô nghe Trương Thanh Trà và Nhạc Cận Ninh nói chuyện với nhau, cô mới cảm thấy cả người khó chịu!
Niệm Ninh biết Nhạc Cận Ninh làm những chuyện này là muốn cô cúi đầu nhận sai, vì anh cho cho rằng giữa cô và Trân Mãn có quan hệ lén lút với nhau, cho dù cô đã giải thích với anh thế nào đi nữa thì anh cũng tin vào những gì anh tận mắt thấy.
Cô thật sự quá mệt mỏi với chuyện giành giật, tranh chấp này rồi, mỗi lần cãi nhau, trong lòng cô buồn bực rất lâu.
Cô không muốn khiến bản thân sống như một người phụ nữ cứ luôn oán trách cho nên đã ép bản thân không được suy nghĩ về những chuyện đó nữa.
Niệm Ninh cơm nước xong xuôi thì thì đứng dậy khỏi sofa, sau đó đi tới bên giường nhấn đường dây điện thoại nội bộ cho chú Vương, bảo chú ấy cho người lên dọn đồ ăn đi.
Cô lấy một cuốn sách từ tủ đầu giường ra, bắt đầu bình tĩnh lật xem từng trang một.
Bỗng nhiên điện thoại của cô rung lên, hẳn có ai đó nhắn tin cho cô, cô bèn mở điện thoại ra xem thì nhìn thấy tin nhăn được gửi tới từ Trần Mẫn, hình như cô quên kéo anh ta vào sổ đen điện thoại rồi.
Trần Mẫn: “Niệm Ninh à, thực sự xin lôi về chuyện đó, hôm nay anh hành động quá lỗ mãng, nếu có những hành động không hay khiến em không thích mà nói thì mong em đừng để trong lòng.”
Niệm Ninh hơi nhíu lông mày, nghĩ đến dáng vẻ lo lắng, rối rít khi câm điện thoại cầm điện thoại của anh ta, cô cũng định nhăn lại một tin nói không sao nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô vấn quyết định không trả lời, im lặng chuyển số anh ta vào sổ đen.
Nếu ngay từ đầu đã xác định mối quan hệ của hai người sẽ không qua giới hạn đó thì tốt nhất để đừng để người ta hi vọng, không nên tiếp tục dây dưa lằng nhằng, nếu không cuối cùng mối quan hệ đó cũng chỉ là thảm họa.
Trương Thanh Trà ngồi ở phòng khách dùng bữa tối xong thì cùng Tiểu Quyên đi dạo quanh vườn hoa.
Lúc cô ta đi ra thì thấy chú Vương nhận được liên lạc nội bộ của Niệm Ninh xong thì cất bước đi lên lầu, cô ta ngoái đầu nhìn theo ông vài giây.
Trương Thanh Trà đi dạo trong vườn hoa, đầu không khỏi nghĩ đến hành động vừa nãy của Nhạc Cận Ninh, càng nghĩ trong lòng cô ta lại cảm thấy khó chịu, anh sẽ cứ quan tâm đến Niệm Ninh như vậy sao?
Nghĩ như vậy, sắc mặt cô ta hơi trở nên khó coi.
Hai người đi dạo tới đình hóng mát thì Trương Thanh Trà đến gần và ngồi lên một chiếc ghế đá, một tay chống cằm, phóng mắt nhìn chằm chằm những cây cỏ trong vườn hoa. Cô ta bồng thở một hơi rồi quay sang hỏi Tiểu Quyên: “Gô hiểu rõ người phụ nữ tên Niệm Ninh kia đến mức nào?”
Tiểu Quyên nghe vậy thì không khỏi run lên, không hiểu Trương Thanh Trà muốn hỏi “hiểu rõ” ở đây là ý gì, đành lên tiếng hỏi: “Cô Trà, cô nói “hiểu rõ” là có ý gì ạ?”
“Thôi, coi như tôi chưa từng hỏi gì đi.” Trương Thanh Trà nhìn biểu cảm sợ sệt, rụt rè của Tiểu Quyên thì đã biết người này không đáng tin cậy, có hỏi cũng chưa chắc được thông tin gì hữu ích, còn khả năng dẫn tới hậu quả không biết.
Bây giờ cô ta đang mang thai, mà Niệm Ninh kia cũng mang thai, hơn nữa trái tim của Nhạc Cận Ninh thì lại không ở phía bên này.
Nếu như đứa bé trong bụng Niệm Ninh biến mất vậy thì con cháu của nhà họ Nhạc chỉ còn đứa bé trong bụng cô ta thôi, đến lúc đó dù trong lòng Nhạc Cận Ninh không có cô ta thì thế nào thì anh sẽ vẫn phải cưới cô ta, bảo vệ cô ta và đứa bé.