Chương 901
Mục đích đã đạt được nên trên mặt Trương Thanh Trà thoáng hiện vẻ đắc chí mà đi tới cạnh bàn ăn thì lại nhìn thấy Niệm Ninh đã bắt đầu dùng bữa rồi, cô ta cười nói: “Niệm Ninh, hôm nay nhìn sắc mặt chị nhìn tốt nhỉ, có lẽ đêm qua chị ngủ rất ngon. Tôi rất hâm mộ chị đó, không giống tôi, vì mang thai mà ngày đêm khó ngủ, lưng cũng đau ê ẩm.
Đứa bé này chưa sinh ra đã nghịch ngợm vậy rồi.”
Niệm Ninh lạnh lùng nói: “Cô Trà, cô mới chỉ mang thai có một tháng thôi mà đã có những dấu hiệu bất thường vậy rồi, tôi khuyên cô lên đi khám lại đi, xem xem cô và đứa bé trong bụng có vấn đề ở đâu không.”
“Niệm Ninh, chị nói vậy là có ý gì?
Cô đang có ý nguyền rủa con của tôi sao?” Trương Thanh Trà biết mình cần phải tỉnh táo, không được mất bình tĩnh, những mà lời của Niệm Ninh cứ khiến cô ta nhớ đến sự bất thường này hôm qua.
Sau đó cô ta bỗng nhiên nhớ tới gì đó rồi đột nhiên nói lớn giọng lên, chỉ thẳng vào mặt cô mà nói: “Niệm Ninh, chị có thể nói tôi thế nào cũng được nhưng chị không được nguyên rủa đứa bé như vậy, nó còn chưa rõ hình hài chị đã nguyên rủa nó như vậy, sao chị ác miệng như thế, chị cũng là mẹ kia mà? Tôi biết là chị không ưa gì tôi, càng không cách nào ưa nổi đứa bé này, nhưng hai mẹ con tôi đâu đoạt cái gì của chị đâu! Sao chị lại có thể ác độc như vậy?”
Niệm Ninh nghe Trương Thanh Trà chất vấn tiện thể bôi nhọ mình như vậy, cô bình tĩnh đặt cái bát xuống bàn, nhìn thẳng mặt cô ta và nói: “Tôi nguyền rủa con cô? Cô có chứng hoang tưởng bị hại à? Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô chú ý tới sức khỏe của mình và đứa bé thôi, sao cô phải phản ứng gay gắt thế chứ, lẽ nào…”
Niệm Ninh cố gắng thả chậm, kéo dài chữ cuối sau đó không nói gì, đôi khi những khoảng trống để người tự điền vào là hợp lí nhất. Quả nhiên vậy, sắc mặt Trương Thanh Trà khi nghe xong cô nói thì không dễ coi tẹo nào.
Nhìn sắc mặt Trương Thanh Trà biến hoá như vậy trong lòng Niệm Ninh không khỏi cười lạnh.
Ý đồ của Trương Thanh Trà là nghĩ làm xấu mặt cô trước mặt mọi người, từ từ hạ bệ cô rồi từ đó cô lập cô trong căn nhà này, thật không ngờ đầu óc Trương Thanh Trà lại nghĩ ra mưu đồ ngây thơ và thiếu não như vậy.
Đúng là cô sẽ không chủ động đi trêu chọc ai, hấm hại ai nhưng không đồng nghĩa với việc cô sẽ bị động chịu trận, người dám đụng đến cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước di.
Chú Vương thấy tình hình không ổn, rất sợ hai người làm náo loạn lên thì ai cũng không hay nên vội vàng chạy tới nói: “Mợ chủ, món hôm nay là cháo ngũ cốc ngọt, mợ có muốn nếm thử một chút không?”
Nói xong, ông đã để một chén cháo còn hơi bốc khói nhè nhẹ đến trước mặt Niệm Ninh: “Tôi đã để nguội bớt rồi mới bưng lên, không còn nóng nữa, âm âm vừa ăn, mợ nếm thử một miếng đi.”
Niệm Ninh ngẩng đầu, liếc sang Trương Thanh Trà một chút rồi lạnh giọng nói: “Chú Vương cứ để đó đi, lát tôi ăn.”
Nghe vậy, lông mày Trương Thanh Trà không khỏi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì mà quay người đi đến chỗ sofa, ngồi xuống và bật TV lên, cố ý chỉnh âm thanh thật lớn lên.
Cô ta đang cố ý chế tạo tạp âm, mục đích là để Niệm Ninh không được như ý, không tập trung được.
Nhưng Trương Thanh Trà càng như vậy thì Niệm Ninh càng tỏ ra thư thái, thong dong. Cô đâu cần phải vì vài ba chuyện vớ vẩn làm ảnh hưởng tới tâm trạng mình.
Ăn xong bữa sáng, Niệm Ninh đứng dậy khỏi bàn ăn, chuẩn bị đi ra vườn hoa tản bộ một vòng.
Niệm Ninh sinh hoạt rất có quy luật, cũng sống chậm rãi hơn người khác. Mỗi ngày, sau khi dùng bữa xong cô đều sẽ ra vườn hoa tản bộ một vòng để tiêu hoá bớt thức ăn rồi sau đó mới trở vê phòng đọc sách.
Mỗi ngày ngắm nhìn hoa lá xanh tươi, lâu dần Niệm Ninh lại nổi hứng muốn cắm hoa, mấy hôm trước cô cũng đã nhờ chú Vương liên hệ với thầy dạy căm hoa rồi, người ta sẽ đến và dạy cô một vài kỹ xảo cắm hoa.