Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 913

Chương 913

“Tôi đột nhiên muốn ăn ít thịt, bác kêu nhà bếp chuẩn bị cho tôi một phần thịt bò đi, nấu chín tám phần, sau đó cho một đĩa salad nữa.” Sáng sớm nay Niệm Ninh có ăn chút cháo, cô không ăn nhiều nên lúc này thấy hơi đói, có lế con cũng chưa hấp thu được đầy đủ dinh dưỡng nên bắt đầu kháng nghị đây mà.

Trương Thanh Trà ngồi trên ghế sofa, nghe thấy giọng Niệm Ninh, cô †a đột nhiên nhớ ra sáng sớm nay, khi cô ta đi đến nhà bếp, phát hiện hạt bo bo trong nhà bếp đã hết rồi.

Cô ta muốn bảo đầu bếp nấu cháo hạt bo bo, kết quả lại bị chú Vương ngăn cản, nói loại đồ này không tốt cho phụ nữ mang thai, thế nên những thứ này đều bị bỏ đi hết.

Trương Thanh Trà không ngờ ông già này lại tỉ mỉ như vậy, cô ta chỉ vừa mới tính toán một chút mà đã bị ông ta phát hiện, cấm đoán rồi, vì để không lòi đuôi ra nên cô ta chỉ đành bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.

Xem ra về phương diện thực phẩm đã có chú Vương lo, nếu như cô ta muốn làm cái gì đó có lẽ đều không được, cô ta chỉ đành bỏ đi thôi.

Trương Thanh Trà căn chặt răng, ở trong biệt thự, Niệm Ninh được người khác bảo vệ nghiêm ngặt, muốn hại đứa con trong bụng cô ta thì cô nhất định phải tính toán ra kế hoạch ác độc thật sự, chứ mấy thứ như này căn bản là không có tác dụng gì.

Đột nhiên điện thoại reo lên, cô ta lấy điện thoại, đi đến nơi không có người, nghe máy.

Niệm Ninh thấy cô ta ra ngoài, cô quay đầu nhìn một cái, chú Vương thuận theo tâm mắt cô cũng nhìn ra ngoài, cười nói: “Gần đây cô Trà nghe điện thoại rất nhiều, có lẽ có chuyện gì đó.”

“Ai mà biết được.” Niệm Ninh thu lại tâm mắt, lười không quan tâm đến.

Trương Thanh Trà không chú ý đến việc Niệm Ninh đang quan sát cô ta, cô ta thấp giọng nói với Trân Thành Niệm: “Anh đột nhiên gọi cho em làm gì? Sau này có chuyện gì thì cứ nhăn tin cho em, quan hệ chúng ta mập mờ như vậy rất dễ bị người khác nghi ngờ đấy có biết không?”

Nếu như quan hệ của cô ta và Trân Thành Niệm bị người khác phát hiện vậy thì toi rồi, bí mật về đứa bé cũng rất có thể không giữ nổi nữa.

Trần Thành Niệm nghe thấy giọng nói căng thẳng của cô †a, giọng anh cũng trầm xuống: “Hôm nay em tới bệnh viện một chuyến nữa đi.”

Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Trương Thanh Trà đột nhiên im lặng, mấy giây sau cô ta nhíu mày nói: “Em không đến bệnh viện, sức khỏe em đã ổn rồi, không xuất huyết nữa. Bác sĩ đó đúng là lang băm.”

“Trương Thanh Trà.” Trần Thành Niệm biết cô sẽ kháng cự, anh hít sâu một hơi, đau lòng khuyên bảo: “Em đừng kích động, chúng ta chỉ đi bệnh viện hỏi xem thôi, xem bác sĩ có cách nào cứu chữa thêm được không. Bây giờ em đang ở biệt thự, không có người chuyên môn chăm sóc, anh lo một ngày nào đó em xảy ra chuyện thì người khác đều không biết làm sao.”

“Em ở nơi này có người chăm sóc, anh lo lắng quá rồi.” Giọng điệu Trương Thanh Trà có chút mất kiên nhãn: “Sau này những chuyện như này anh không cần gọi cho em đâu, em tắt máy đây.”

“Em đừng tắt, nếu như bây giờ em tắt máy anh sẽ đến thẳng biệt thự tìm em” Giọng Trần Thành Niệm có chút gấp gáp.

“Anh uy hiếp em à?” Trương Thanh Trà nâng cao âm lượng lên, cô ta không nhịn được mà quát lên mấy tiếng.

Lần đầu tiên Trần Thành Niệm nói với cô ta như vậy.

Anh lại dùng chuyện này để uy hiếp cô ta, lẽ nào anh ta điên rồi sao?

Trần Thành Niệm nghe thấy tiếng ho của cô, anh lại bắt đầu lo lắng: “Trương Thanh Trà, em bị sao vậy? Sao lại đột nhiên ho thế? Có phải là em ốm rồi không? Bây giờ anh đưa bác sĩ tới khám cho em.”

“Không cần.” Trương Thanh Trà bình tĩnh lại, cô ta hít sâu một hơi, giúp cho hơi thở bình thường trở lại. Cô ta thấy đứng hơi mệt nên liền dựa vào bờ tường một chút, nhãn nại nói: “Anh còn gì muốn nói thì nói nhanh đi, bây giờ em đang ở bên ngoài, lát nữa còn phải tiếp tục nghỉ ngơi.”

Trân Thành Niệm nghe vậy, trái tìm liền mềm nhũn lại, anh thấp giọng nói: “Vậy em đi vào trước đi, hôm nay nhiệt độ cao, đừng để bị cảm nắng, tí nữa anh gửi tin nhắn cho em…”

Bình Luận (0)
Comment