Nhầm Ký Hiệu

Chương 16

Ngày hôm sau Đoàn Sơn Nhu bị tiếng rơi mạnh đánh thức.

Y thức cảnh giác của alpha khiến cậu bừng tỉnh, theo bản năng mà tìm omega của mình trong lúc hiểm nguy, tìm thanh mai trúc mã của mình.

Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, người rơi xuống giường là mình, đang phải tựa vào tủ quần áo. Tiếng động ấy chính là do omega của cậu đạp cậu xuống.

“Tỉnh rồi hả Đoàn Sơn Nhu?” Long Cảnh ngồi trên giường. Trái ngược lại với ngữ điệu của hắn lại là hành động mở chân về phía Đoàn Sơn Nhu, tay đưa xuống phía dưới.

Cảnh tượng đầy xuân sắc này khiến Đoàn Sơn Nhu thả lỏng. Cậu bám vào mép giường, kì kèo: “Em rửa cho anh nhá.”

Mặt Long Cảnh lập tức đỏ lựng. Tay hắn đã che khuất gần hết chỉ để lộ một góc đỏ sẫm bí ẩn: “Vãi, sưng lên rồi! Đệt mẹ Đoàn Sơn Nhu, đêm qua… đêm qua nhét ở bên trong à?”

Khi bị nhìn Long Cảnh nhìn chằm chằm chẳng thể nói dối được. Cậu nhìn hắn hồi lâu rồi cụp mắt tỏ vẻ ngượng ngùng ngọt ngào.

“Một tí thôi… sau khi anh ngất í…”

Một cánh tay của Long Cảnh vươn ra, đấm vào ngực Đoàn Sơn Nhu: “Mồm điêu!”

“Thật mà, chỉ một tí tí thôi… Nhưng mà bên trong Long Cảnh thoải mái quá nên là… nên là em ngủ quên…”

Long Cảnh tức đến phì cười, định đứng dậy đánh nhau với Đoàn Sơn Nhu nhưng sự đau đớn đã cản hắn lại: “Ư!”

Đoàn Sơn Nhu rất biết quan sát. Cậu nhổm dậy, nhẹ nhàng như đỡ em bé, đặt Long Cảnh xuống giường.

Nụ hôn của cậu vừa chậm vừa nhẹ, khoảng thời gian chuẩn bị hôn cũng cho Long Cảnh cơ hội gạt ra nhưng Long Cảnh không hề nắm bắt.

Long Cảnh không cần cơ hội ấy.

Hắn thuận theo nụ hôn của cậu, đáp lại bằng tiếng hít thở thật nhẹ, thật mờ ám.

Thật ra từ khi tỉnh dậy đã có điều gì đó khang khác.

Từ khi bị đánh dấu, Đoàn Sơn Nhu đã trở thành alpha của hắn. Mùi của Đoàn Sơn Nhu dường như cũng quyến rũ hơn. Bờ vai cậu ấy, vòng eo, tấm lưng, dáng người cũng trở nên rắn rỏi, mạnh mẽ, Long Cảnh phải nhịn xuống lắm mới kiềm chế được dục vọng muốn ôm, muốn hôn, muốn đi quyến rũ cậu.

Cho dù vậy Long Cảnh cũng không muốn bày tỏ trắng ra.

Hai tay Đoàn Sơn Nhu ôm mặt Long Cảnh. Cậu chẳng nói chẳng rằng, nhỉ nhìn hắn cười ngại ngùng.

Long Cảnh nhíu mày, vẻ mặt lúc nào cũng nghênh ngang: “Cười cái gì?”

Đoàn Sơn Nhu vùi đầu vào hõm vai Long Cảnh, nói ấp úng nhưng vui vẻ: “Không có gì…”

Long Cảnh vươn tay vỗ nhẹ lên trên lưng cậu: “Điên!”

Đoàn Sơn Nhu không ngẩng đầu. Cậu im lặng thật lâu mới ôm vai Long Cảnh, cọ cọ.

“Long Cảnh cao to, lại còn xấu tính.” Đoàn Sơn Nhu không ngẩng đầu, giọng nói nghe như trẻ con giận dỗi, tựa hồ như về lại những ngày chơi trò đóng vai gia đình còn cậu vẫn là vai ” người mẹ” dịu dàng, hiền lành ấy.

“Thích mắng em, cụt hứng thì đánh em. Chẳng thương người, toàn đi gây sự, đánh nhau với alpha khác, bị thương lại về cãi nhau với em.”

Đầu gối Long Cảnh hơi nhấc lên: “Đoàn Sơn Nhu, muốn chết đúng…”

Nhưng hắn lại nghe thấy tiếng thở thật nhỏ. Long Cảnh thấy Đoàn Sơn Nhu đang thở dốc, cánh tay mạnh mẽ đang bế hắn lên. Long Cảnh không nghĩ nhiều, hiện tại hắn phát hiện thấy Đoàn Sơn Nhu khác thường, hai tay ngoan ngoãn vòng ra sau lưng cậu.

Đoàn Sơn Nhu đặt Long Cảnh xuống, đầu dựa vào ngực hắn, hôn lên kh3 ngực hắn, hơi thở nặng nề, ẩm ướt.

“Nhưng… nhưng hiện tại… cuối cùng anh cũng thuộc về em.”

Hơi thở của Đoàn Sơn Nhu đong đầy tình ý, vờn quanh Long Cảnh khiến dấu răng sau gáy trở nên ngứa ngáy.

Hắn ôm lấy Đoàn Sơn Nhu, hai tay siết chặt: “Em vừa nói xấu anh, đừng tưởng là xí xóa được…” Cằm Long Cảnh cọ lên tóc Đoàn Sơn Nhu: “Anh tính sổ với em sau.”
Bình Luận (0)
Comment