An Nham đứng bên cạnh bồn hoa, tâm trạng như bị mây đen quấn quanh
cuối chân trời, vui vẻ rồi lại phiền muộn.
Trước mắt cậu là một hình ảnh thế này.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cách cậu mấy mét, có một đôi bích nhân đứng.
Chàng trai cao gầy, mặc áo sơ mi âu phục vô cùng đẹp mắt, cô gái thì
càng xinh đẹp khỏi phải nói.
Chàng trai nói: "Bàng Bàng, anh thật sự thích em. Anh yêu em bốn năm
rồi, vốn chuẩn bị thổ lộ với em, nhưng lúc này em lại nói với mọi người
đã có bạn trai làm cảnh sát..."
Cố Bàng Bàng: "Biết rõ tôi đã có bạn trai sao anh còn tìm tôi?"
An Nham ở bên cạnh lộ ra chút cười.
Nhưng chàng trai không cam lòng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự
cố chấp: "Nhưng mà Bàng Bàng, bọn anh chưa bao giờ thấy người đàn
ông kia xuất hiện. Dù là cảnh sát thì cũng không đến mức một hai năm
không thấy bóng dáng? Anh xem tin tức trên mạng, có một số kẻ lừa đảo
đóng giả cảnh sát, nhưng thực ra là kẻ nghèo hèn, lừa gạt tài sắc đấy! Em
tin tưởng người đàn ông kia đến thế sao?"
Lời nói khiến Cố Bàng Bàng giật mình. An Nham thực sự đã đi suốt một
năm không thấy bóng dáng. Hơn nữa thực sự cũng chả có chỗ nào giống
kẻ nghèo hèn, nhưng nếu anh là kẻ lừa đảo thì sao anh lại chịu trách
nhiệm vụ án cosplay chứ.
"Cậu đừng nói linh tinh..." Cố Bàng Bàng định phản bác thì chợt nghe
thấy giọng nói lạnh lùng, cứng rắn vang lên từ phía sau: "Cậu mới là đồ
lừa đảo!"
Cố Bàng Bàng vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhớ
mong ngày đêm. Tuy nhiên bởi vì đã lâu không gặp, nhìn thấy khuôn
mặt anh không ngờ lại cảm thấy lạ lẫm. Dù sao trước khi anh đi, bọn họ
cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, ngay cả hôn môi cũng không. Thế
nhưng cô vô thức chờ mong anh để tuyên bố với mọi người mình có bạn
trai. Vừa nghĩ tới anh đã biết chuyện này, trong nháy mắt, mặt Cố Bàng
Bàng đỏ lên.
Tuy nhiên trong bóng tối, An Nhan vẫn tạm thời chưa chú ý được đến
điều này, toàn bộ sức lực của anh đều tập trung vào thằng nhóc muốn
đào góc tường. Chàng trai kia cũng không ngờ tới An Nham đột nhiên
xuất hiện, lại càng hoảng sợ, sắc mặt khó coi.
"Biết rõ đối phương có bạn trai còn đào góc tường, tâm thuật bất chính,
độ trung thành không cao. Hoàn toàn không biết gì về tôi đã hắt nước
bẩn kết luận, chứng tỏ cậu thiếu sức phán đoán, bảo sao hay vậy, hoặc là
vì muốn đạt được mục đích không từ thủ đoạn, lừa gạt Bàng Bàng. Cho
dù là loại người nào cũng không đáng qua lại với Bàng Bàng."
Dù sao cũng đã lăn lộn theo Bạc Cận Ngôn mấy năm, An Nham tuỳ tiện
mở miệng cũng là đạo lý rõ ràng, nói đến mức ánh mắt Cố Bàng Bàng
nhìn người kia cũng thay đổi, thậm chí còn lùi về sau non nửa bước, tiến
gần về phía An Nham. Người trẻ tuổi kia vừa tức vừa giận, không nghĩ
tới đây là một nhân vật ăn nói khéo như thế, người nam thoáng cười
lạnh, bắt đầu phản kích: "Tôi không đáng qua lại với Bàng Bàng, vậy xin
hỏi anh cảnh sát, tôi tốt nghiệp đại học trọng điểm 211, còn anh thì sao?
Bằng cấp của anh so được với tôi sao? Anh có thể mang lại hạnh phúc
cho Bàng Bàng sao?"
Sắc mặt Cố Bàng Bàng thay đổi, định ngăn lại, ai ngờ An Nham ở bên
cạnh đã thản nhiên mở miệng: "Thạc sĩ liên thông khoa máy tính Đại học
Thanh Hoa."
Tình địch: "..."
Cố Bàng Bàng: "..."
Tình địch: "Lừa đảo! Khoác lác!"
Vẻ mặt An Nham hờ hững lấy di động ra, tuỳ tiện chọn mấy cái, sau đó
đưa màn hình tới trước mặt chàng trai, cậu ta lập tức á khẩu. Cậu ta nhìn
thấy ảnh chụp đăng kí học bạ Đại học Thanh Hoa! Trong đầu cậu ta xuất
hiện một ý nghĩ - động tác của anh ta nhanh thật.
Ánh mắt Cố Bàng Bàng nhìn An Nham vô cùng phức tạp, cô vẫn cho
rằng anh chỉ tốt nghiệp trường cảnh sát bình thường, không nghĩ tới là
học bá siêu cấp! Song cẩn thận suy nghĩ, thật sự cô chưa từng hỏi qua
anh, bởi vì cô vốn dĩ không quan tâm những thứ này.
Chàng trai kia vẫn còn chưa từ bỏ ý đồ, mặt đỏ lên, lại cười lạnh: "Tốt
nghiệp Thanh Hoa thì sao? Còn có cả Bắc Đại không tìm được việc đi
bán thịt heo đấy! Tôi tốt nghiệp xong đi làm ở công ty nhà mình, có nhà
có xe ở Bắc Kinh, anh có gì? Không phải anh định để cho Bàng Bàng
thuê căn phòng nhỏ xíu đấy chứ?"
Cố Bàng Bàng đã không còn nhịn nổi nữa: "Anh im miệng đi! An Nham
anh đừng để ý..."
An Nham nắm chặt tay cô cười lạnh, nụ cười này còn lạnh như băng
tuyệt tình hơn so với phàm phu tục tử. Cậu vừa cười lạnh vừa suy tư đối
sách, móc ví từ trong túi ra, lấy một chiếc thẻ nhét vào trong tay Bàng
Bàng: "Trong chiếc thẻ này chứa tiền thưởng thi đấu mấy năm nay của
anh, còn 100 vạn. Không đủ thì sang năm anh dành thời gian tham gia
mấy trận đấu nữa.
Tình địch lần nữa: "..."
Cố Bàng Bàng: "...Không cần, em..."
Tình địch đã không còn nín nhịn được nữa, cậu ta cảm thấy mình không
thể nói nổi với An Nham nữa, cậu ta cảm thấy nhục nhã lại phẫn nộ, lớn
tiếng: "Vậy thì sao! Tôi có một công ty, anh, chỉ, là, cảnh, sát, điều, tra,
nhỏ xíu!"
Cố Bàng Bàng tức giận: "Thế thì sao! Cho dù anh ấy chỉ là cảnh sát hình
sự nhỏ xíu, tôi cũng thích anh ấy chứ không thích anh! Anh đi đi, tôi
không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!"
An Nham trợn trừng mắt, sau đó trong mắt rút dần cơn tức giận, khuôn
mặt ửng đỏ, bạn gái càng thêm xinh đẹp đáng yêu. Cố Bàng Bàng còn bá
đạo hơn so với anh, kéo tay anh, cũng không thèm nhìn người nọ:
"Chúng ta đi!"
An Nham: "Ừ."
Để lại mìnhchàng trai kia tim vỡ vụn, đau khổ đứng trong gió.
Cuối cùng đã được yên tĩnh, An Nham sóng vai ngồi với Cố Bàng Bàng
bên dưới cư xá. Gió đêm khẽ thổi, hai người ngượng ngùng, im lặng.
Một lát sau, Cố Bàng Bàng hỏi: "Anh về khi nào thế?"
An Nham đáp: "Mới về."
Cố Bàng Bàng cúi đầu xuống, mấp máy môi không nói lời nào.
"Xong việc chưa?" Cô lại hỏi, mang theo kì vọng.
Ngực An Nham hơi nhói lên, đáp: "Sắp rồi."
Cố Bàng Bàng tất nhiên không biết được nguy hiểm trong đó, nghe anh
nói sắp rồi, khẽ thở phào, sau đó mỉm cười: "Trước kia chưa từng thấy
dáng vẻ anh thế này trong tối nay." Bộc lộ tài năng, không nhường bước
nào.
An Nham thản nhiên đáp: "Trước kia anh không biết có người đào góc
tường mình."
Mặt Cố Bàng Bàng như bị phỏng, nghiêng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt tối
đen của An Nham nhìn mình: "Người như vậy...rất nhiều sao?"
"À...năm nay từ chối tám người." Cô nói thật.
Ánh mắt An Nham tối sầm. Cố Bàng Bàng đành nhịn cười.
Ai ngờ một giây sau, An Nham đã giữ vai cô, cúi đầu hôn xuống. Đây
là...nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
Hơi thở đàn ông tươi mát, uốn lượn như ánh trăng, tựa như lá cây, tựa
như gió mát, nhưng lại mang theo sự mạnh mẽ và nóng bỏng chỉ đàn ông
trẻ tuổi mới có. Anh rõ ràng cho thấy sự trúc trắc, nhưng lại mong đợi đã
lâu, ngón tay nhỏ thon dài thường xuyên gõ phím, giữ lấy cằm cô không
ngừng hôn, còn muốn thêm nữa...thêm nữa...Tay An Nham cũng vô thức
giữ lấy vai Bàng Bàng, sau đó ôm chặt vào lòng. Sắc mặt Cố Bàng Bàng
đỏ rực, trong mắt toàn hơi nước. Cho đến khi cuối cùng An Nham buông
cô ra, thấp giọng hỏi: "Có cảm giác không?"
Cố Bàng Bàng nhỏ giọng: "Chuyện này còn phải hỏi sao?"
An Nham vô cùng chăm chú nhìn cô: "Lão đại anh nói vào thời điểm
quan trọng cần phải chú ý cảm giác của phụ nữ, trực tiếp hỏi là cách
chính xác nhất."
Cố Bàng Bàng liếc mắt: "Lão đại anh kì quái thật!" Thấp giọng, "Loại
chuyện này có cảm giác là tốt rồi."
An Nham suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Cũng đúng. Anh cảm thấy rất
tốt, em thì sao?"
Cố Bàng Bàng cũng cười, đấm An Nham một cái.