Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng

Chương 17

Cơn bão tuyết đi qua, mặt trời lại xuất hiện trên trời một thời gian ngắn, tuyết đọng tan đi dưới ánh mặt trời, đọng xuống mặt đường kết thành băng.

Phương Kỳ Kỳ sau kỳ phát tình cũng không hề xấu hổ đối với tình ái, cơ thể đói khát đã lâu gặp được pheromone thích hợp tẩm bổ càng dâm đãng và cuốn hút. Cậu rất thản nhiên đối mặt với thứ mình muốn, ngược lại Từ Sầm Quân có đôi khi bị sự thản nhiên của cậu làm cho ngượng ngùng. Nhưng hắn càng tỏ ra ngượng ngùng ngây thơ, Phương Kỳ Kỳ lại càng thích trêu chọc hắn, ép buộc hắn tháo mặt nạ galant xuống, bại lộ dục vọng chân thật nhất, cũng giống như hiện tại.

Trong nhà kho chứa đồ nhỏ, Từ Sầm Quân mở đèn pin tìm thiết bị có thể dùng được. Phương Kỳ Kỳ chỉ rời đi hắn hai bước đã bị hắn kéo tay lôi vào trong lòng, "Đừng chạy lung tung."

Từ hai lần trước bởi vì tạm thời tách ra mà làm cho Phương Kỳ Kỳ mất tích, Từ Sầm Quân liền không rời cậu một tấc. Nếu thắt lưng có thể trói người, Phương Kỳ Kỳ không chút nghi ngờ Từ Sầm Quân sẽ buộc cậu nhét vào trong túi.

Từ Sầm Quân lo cậu lại chạy loạn, nâng mông cậu ôm mặt đối mặt, sau đó tiếp tục tìm kiếm trong nhà kho.

Phương Kỳ Kỳ nhàm chán, ngửi pheromone linh sam ở tuyến thể của người đàn ông, cậu có chút thỏa mãn, nhích lên liếm tuyến thể. Cậu cảm giác được người đàn ông cứng đờ, mông mình bị nhẹ nhàng đánh một cái, Từ Sầm Quân thấp giọng cảnh cáo: "Đừng quậy."

Trong kỳ phát tình, Từ Sầm Quân đánh dấu tạm thời Phương Kỳ Kỳ, bây giờ hai người rất mẫn cảm với sự thay đổi pheromone của nhau, mùi quả vải trong veo cố ý quấn quýt mùi linh sam như cái móc câu.

Quả nhiên Từ Sầm Quân dừng lại, để đèn pin trong hộc tủ, bất đắc dĩ nhìn cậu, lại nói một lần: "Đừng quậy."

Phương Kỳ Kỳ vô tội chớp mắt mấy cái, trong mắt chợt lóe vẻ giảo hoạt, thấy đối thủ không đội trời chung nhẫn nhịn, lòng cậu ngứa ngáy, xấu xa muốn đùa hắn. Phương Kỳ Kỳ ưỡn mông, cố ý cọ xát hạ bộ của Alpha.

Huyết khí của Từ Sầm Quân cuồn cuộn chảy xuống, hắn nhìn ra được Phương Kỳ Kỳ cố ý. Hắn nhắm hai mắt, lúc mở ra, trong đôi đồng tử đen thâm trầm đè nén dã thú đầy dục vọng, giọng khàn khàn: "Thích đùa phải không?"

Phương Kỳ Kỳ cảm giác được thứ cứng rắn ở dưới thân Alpha, nóng hầm hập cọ vào âm hộ, lỗ nhỏ chảy nước mẫn cảm co lại. Cậu trêu ghẹo: "Ưm... Không phải anh nói sao, chỉ cần tôi muốn anh lúc nào cũng được." Phương Kỳ Kỳ thò tay nhéo nhéo hạ thân khổng lồ của Alpha, giọng điệu ngả ngớn: "Cứng quá ha... Làm sao đây? Còn phải tìm vật tư đấy." Cậu nghĩ với phong cách làm việc nghiêm túc của Từ Sầm Quân, nhất định là sẽ không tuyên dâm vào ban ngày với cậu, cho nên cố tình trêu chọc, không ngờ chơi quá đà. Khi Alpha dừng lại kéo quần xuống, mông mình chợt lạnh, cậu phát hiện Từ Sầm Quân thật sự muốn làm cậu ở chỗ này.

"Không phải chứ! Anh làm thật à!"

Từ Sầm Quân đỡ quy đầu bị kích thích cứng rắn vào từng chút một lỗ sau ướt át mềm mại của Omega, dùng hành động trả lời cậu, hắn làm thật.

"A... ưm..." Phương Kỳ Kỳ nén tiếng rên rỉ, ngoài kho là Hứa Bách và Triệu Lê đang tìm đồ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện với nhau. Cậu dùng đôi mắt hồ ly ngậm nước lườm Từ Sầm Quân, trong lòng biết mình đùa quá trớn. dương v*t đã đâm vào hết, cậu không nhịn được rên rỉ theo tiết tấu cọ xát tuyến tiền liệt của hắn, sướng tột cùng liền thở hổn hển cắn vai Alpha, làm càng sâu cậu cắn càng mạnh, lúc bị dương v*t đâm vào khoang sinh sản cuối cùng cậu không nhịn được kêu thành tiếng.

"Ưm... không —— a... ưm... đâm vào, ha a... sâu quá..." Phương Kỳ Kỳ phát hiện Từ Sầm Quân rất thích đâm vào khoang sinh sản của cậu, lúc không phát tình khoang sinh sản ở trạng thái khép kín, nhưng họ gần như làm tình mỗi ngày, khoang sinh sản chưa có lúc nào nghỉ ngơi, không phải nuốt dương v*t thì cũng là sắp nuốt dương v*t, thời khắc đều chảy nước để bị **.

Từ Sầm Quần được khoang sinh sản mút lấy, hơi thở ồ ồ phả vào gáy Omega, tiếng bạch bạch vang khắp nhà kho. Hắn ôm Omega mặt đối mặt ** chừng trăm cái, ôm Phương Kỳ Kỳ ra để cậu chống vào tủ ưỡn mông, sau đó mình đỡ dương v*t ướt sũng nước dâm lại đâm vào.

Từ Sầm Quân thấy mình điên thật rồi, trước kia hắn chưa từng nghĩ mình sẽ làm tình ở trong nhà kho xa lạ, bên ngoài vẫn còn người quen có thể vào bất cứ lúc nào.

Có lẽ Triệu Lê và Hứa Bách tìm xong rồi, đang tìm hai người. Họ là Beta không ngửi thấy mùi pheromone, cũng không biết hai người đang làm quên trời đất ở nhà kho. Lúc hai người tới gần, Từ Sầm Quân tắt đèn pin, nhà kho tối đen.

Ngoài cửa là tiếng Hứa Bách và Triệu Lê nói chuyện với nhau, Phương Kỳ Kỳ mút chặt hơn, hai cánh mông dính sát xương mu của người đàn ông, kẹp chặt dương v*t lắc mông, như nguyện nghe được tiếng rên kìm nén của người đàn ông đằng sau. Cậu không biết sống chết kéo tay Từ Sầm Quân đặt lên bụng mình, nhỏ giọng khàn khàn: "Bị anh làm nhô ra rồi, anh sờ thử xem."

Từ Sầm Quân quả thực bị hành động phóng đãng to gan của cậu trêu chọc cho nổ tung, vuốt ve chỗ bụng nhô lên của Omega. Đầu Từ Sầm Quân ong ong chỉ còn lại ý nghĩ "Làm chết Phương Kỳ Kỳ" này. Đợi Hứa Bách và Triệu Lê rời đi, Từ Sầm Quân dùng sức bóp hông Omega, ngón tay cái thật sâu hãm vào mông cậu, sau khi cố định hắn va chạm mãnh liệt, nhiều lần ** đến khoang sinh sản mềm mại của Omega, làm khoang sinh sản thành hình dạng quy đầu.

Phương Kỳ Kỳ bị đâm đến độ đứng không vững, tay phải chống ngăn tủ, tay trái nắm cánh tay Alpha, bị làm lắc lư trước sau. Trong bóng tối cậu nghe thấy tiếng vang của vòng Phật, theo tiếng vang sờ vào vòng tay Phật trên tay Từ Sầm Quân, rên rỉ hỏi: "Ưm a ~ mạnh quá... Có phải tôi... a... khiến anh phá Sắc Giới không?"

Từ Sầm Quân nắm thắt lưng cậu, cắm thật mạnh dương v*t vào, nói: "Tôi không phải Phật tử, bà nội tôi mới là, tụng kinh là để tĩnh tâm." Hắn thở gấp, quay người lại bế Phương Kỳ Kỳ lên đưa lưng về phía mình, hơi thở nóng rực phả vào tai Omega, hắn liếm hôn thịt mềm ở vành tai Omega, giọng khàn khàn bất đắc dĩ, "... Em luôn có thể làm lòng tôi không yên." 

"Ưm a..." mắt Phương Kỳ Kỳ mê ly nhếch lên rất giống yêu tinh hồ ly, cậu giơ tay vuốt ve mặt người đàn ông phía sau, trêu đùa: "Là anh không đủ kiên định."

Từ Sầm Quân cười khẽ, "Phải, trách tôi."

Đợi khi Từ Sầm Quân bắn ra, Phương Kỳ Kỳ đã cao trào hai lần, dương v*t hồng hồng trước người mềm oặt rũ xuống. Alpha dùng răng nanh nhẹ nhàng đâm rách da thịt ở tuyến thể của Omega, rót pheromone của mình vào.

Người Phương Kỳ Kỳ được mùi linh sam bao bọc, cậu lười biếng muốn ngủ thiếp đi, để Alpha sửa soạn xong cho mình, nghỉ ngơi một lát mới đi ra ngoài.

Hứa Bách và Triệu Lê nhìn thấy hai người đi ra rốt cuộc yên tâm. Hứa Bách thấy Phương Kỳ Kỳ vô cùng thoả mãn và dấu hôn bên gáy Từ Sầm Quân, liếc mắt một cái là biết hai người này vừa mới làm gì. Nhưng ông tự mình biết mình, hiện tại ông giả điếc giả mù là được rồi.

Bốn người tụ họp rồi bắt đầu kiểm kê những gì tìm được.

Lần đầu tiên khi Phương Kỳ Kỳ nhìn thấy Hứa Bách và xe tải hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ của cậu giống Từ Sầm Quân, người này có chỗ hữu dụng, chỉ là tiện đoạn đường đến căn cứ trung ương thôi, chờ trở lại địa bàn của mình đều không phải là việc khó gì. Còn đối với Triệu Lê muốn đi theo hai người họ cậu cũng không có ý kiến, thù của Triệu Lê đã báo, cô cũng không muốn quay về thôn họ Triệu, hy vọng muốn đi theo anh Thất Thất và chú Từ, vì thế hai người dẫn theo một lớn một nhỏ tiếp tục đi.

Lần này họ tìm kiếm tòa cao ốc trước mạt thế, không có quá nhiều thực phẩm hoặc vật dụng hằng ngày có hạn sử dụng lâu, nhưng có phòng phát điện lớn cùng các thiết bị thương mại cỡ lớn, có thể có đồ Hứa Bách cần dùng đến.

"Tôi tìm được một tấm bản đồ, trên này có thông tin giao thông khá chi tiết, mọi người nhìn xem." Hứa Bách trải bản đồ trên đất, mấy người tụm lại nghiên cứu, xác định định vị đại khái của họ và định vị căn cứ trung ương, khoảng cách giữa hai nơi không thể nói là gần.

Phương Kỳ Kỳ ảo não, lúc trước căn cứ trung ương phái phi cơ trực thăng đưa họ đến để làm nhiệm vụ, nhưng người thường trong thời mạt thế không thể tiếp xúc được phi cơ trực thăng, muốn đi về chỉ có thể thông qua đường bộ. Mà lúc bùng nổ mạt thế đa số dân cư trốn đi đều lái xe đi đường cao tốc làm cho đường cao tốc kẹt xe, đừng nói là chạy trốn, kẹt xe trên đường là tự mình làm tiệc cho động vật thực vật biến dị.

Từ Sầm Quân không có ký ức mười năm mạt thế nên không có quyền lên tiếng; Hứa Bách bị các căn cứ bán qua bán lại cũng không biết ngoại giới như thế nào, chỉ biết một vài lời đồn trong các căn cứ, ví dụ như căn cứ trung ương được thành lập ở quê nhà thủ đô của ông; Triệu Lê thì từ nhỏ đã lớn lên ở thôn họ Triệu thì càng không cần phải nói.

Phương Kỳ Kỳ cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng lựa chọn đi theo con đường ở tỉnh D, sau khi đi qua đường hầm Kê Sơn sẽ đến căn cứ Vương Trinh cỡ trung tiêu chuẩn để tiến hành tiếp tế rồi đi tiếp.

Từ Sầm Quân ngồi xếp bằng một tay chống cằm, nhìn chằm chằm hồ ly nhỏ thần thái sáng lạn tập trung nghiên cứu lộ trình, trong mắt là vẻ dịu dàng chính hắn cũng không nhận ra. Lúc Phương Kỳ Kỳ nhìn sang hỏi ý kiến của hắn, hắn không chút do dự gật đầu, "Tất cả nghe theo em."

Xe tải mà Hứa Bách lái là xe điện đã được cải tạo, tuy trên xe có trữ điện cũng có máy phát điện, nhưng trong mùa đông năng lượng mặt trời không đủ có thể sẽ gặp phải tình huống hết điện. Phương Kỳ Kỳ nhìn Từ Sầm Quân và Triệu Lê, trong đầu chợt lóe ra một ý, bảo Hứa Bách nghiên cứu cách phát điện bằng gió.

Mặc dù Hứa Bách chỉ tinh thông năng lượng quang học, nhưng nguyên lý cơ giới có thể giao hòa. Ông thực sự đã nghiên cứu ra cách đơn giản để tạo ra gió, tuy hao tổn vẫn khá lớn, nhưng ít nhất có thể lợi dụng dị năng hệ gió chuyển đổi thành điện năng, dưới tình huống năng lượng mặt trời không đủ vẫn có thể duy trì xe hoạt động bình thường.

Từ Sầm Quân cũng không nhàn rỗi, hắn suy nghĩ tìm cách để xe đi vững vàng hơn trên đường băng, dùng vật liệu có hạn để lắp xích chống trượt cho bánh. Phương Kỳ Kỳ và Triệu Lê thì tích trữ rất nhiều thịt thỏ làm đồ ăn đi đường, giữa mùa đông làm đông lạnh thịt thỏ ở ngoài xe, 2 tiếng đã đông cứng.

Bốn người ở đây một tháng, chờ chuẩn bị xong xuôi mới khởi hành.
Bình Luận (0)
Comment