Từ Sầm Quân tỉnh lại trong cơn khô nóng, hắn ngửi pheromone vị quả vải nồng nặc trong không khí, máu cả người không khống chế được chảy xuống hạ thân. Trong nháy mắt khôi phục ý thức hắn nhớ lại toàn bộ, hắn nhớ mình bày trận làm "hôn lễ" vốn muốn lừa gạt Phương Kỳ Kỳ nửa năm không gặp đến, lại bị Omega tức giận bắt đi.
Phong cách làm việc của Phương Kỳ Kỳ luôn ngoài dự đoán của hắn, Từ Sầm Quân có chút bất đắc dĩ. Hắn nửa mở mí mắt nặng nề, lọt vào trong tầm mắt là một bóng người bóng loáng trần trụi quen thuộc, giờ phút này cậu cưỡi trên người hắn đang khó khăn lắc mông nuốt dương v*t.
Sau khi mang thai mông thịt Omega càng to hơn, bụng lớn di chuyển bất tiện, nhưng cậu vẫn cố gắng nâng người lên nuốt dương v*t, sau đó thoải mái rên rỉ.
Từ Sầm Quân kêu lên một tiếng đau đớn, hạ thân được lỗ thịt ấm áp ướt át bao lấy rất tuyệt. Hắn lao lực muốn giơ tay lên đỡ lấy hông cậu, lại không có sức nên rơi xuống giường.
Phương Kỳ Kỳ bị tình dục nhấn chìm, cưỡi Alpha dưới thân sướng rồi ngồi phịch xuống giường, giương mắt liền phát hiện Từ Sầm Quân đã tỉnh, đang nhìn mình cầu xin.
Đôi mắt nhuốm tình dục của Phương Kỳ Kỳ lúc này đỏ hồng, cậu chậm rãi nhấc chân dùng bàn chân như ngọc giẫm dương v*t nóng bỏng dưới chân, bàn chân dọc theo gân xanh trên cán ma xát, miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Kết hôn, em cho anh kết hôn, Alpha chó không tuân thủ đạo đức Alpha!"
"Ha..." Từ Sầm Quân bị giẫm vừa đau vừa sướng, đôi mắt hồ ly phiếm hồng vì phẫn nộ và tình dục của Omega khiến hắn thỏa mãn như một liều thuốc kích dục. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn nhắm mắt lại, tinh dịch nóng bỏng phun ra khỏi quy đầu, liên tiếp bắn vài lần, có vài giọt bắn vào mu bàn chân Phương Kỳ Kỳ. Omega bị nóng co ngón chân, kinh ngạc xấu hổ giẫm lên dương v*t nửa cương, mắng: "Đồ biến thái! Vậy mà cũng bắn được!"
Từ Sầm Quân sướng xong chưa đã thèm nhìn Phương Kỳ Kỳ, gương mặt tuấn tú ửng hồng đầy tình dục, trong đôi mắt đen là dụ dỗ trần trụi, giống như nói giẫm tiếp đi, hắn vẫn chưa thấy sướng.
Dáng vẻ không biết xấu hổ này làm Phương Kỳ Kỳ tức giận thu hồi chân, đạp hắn một cái, sau đó dùng dị năng che lại thị giác của hắn.
Từ Sầm Quân không biết mình bị chuốc thuốc gì, người không có sức, cứ thế ngủ. Sáng hôm sau hắn tỉnh lại trong ánh nắng, tầm nhìn đã khôi phục, cơ thể cũng có sức. Hắn chậm rãi ngồi dậy nhìn một vòng rồi đi vào phòng vệ sinh, từ trong gương có thể thấy rõ trên cổ mình có một vòng kim loại màu đen, trong vòng cổ có những chỗ nhô ra giống điện cực, cúi đầu nhìn, trên cổ chân trái là khóa dị năng phong tỏa dị năng của hắn trong hạch dị năng.
Xem ra hắn bị nhốt lại rồi.
Từ Sầm Quân không chút hoang mang bắt đầu rửa mặt, tuy rằng hướng phát triển không giống với dự đoán của hắn, nhưng hai người có thể gặp mặt tóm lại là tốt. Hiện tại hắn cần kiên nhẫn chờ Phương Kỳ Kỳ đến đây, hai người ngồi xuống nói cho rõ ràng.
Đồ trong phòng tắm toàn bộ là mới, nhưng quần áo của hắn chỉ có áo choàng tắm, trên đất trong phòng là lễ phục tây trang mà hắn mặc hôm qua, giờ phút này bị xé rách tung toé nằm trên thảm, đóa hoa cài ngực của "chú rể" bị giẫm nát, có thể nghĩ lúc ấy Phương Kỳ Kỳ giận cỡ nào.
Từ Sầm Quân cúi người nhặt hoa cài ngực bị giẫm nát, ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa.
Căn phòng này hướng sáng, ở cửa sổ sát đất có thể phơi nắng, đối diện giường có một dãy bàn và một tủ nhỏ chứa đầy sách trong ô vuông, trong hộc tủ là mười mấy hộp trong suốt đựng hoa hồng máu. Từ Sầm Quân đi tới mở ra một cái, mùi linh sam trên hoa hồng gần như đã không còn, thân hoa bị cong do ép chặt, mùi thơm quả vải vẫn còn đọng lại trên đó.
Từ Sầm Quân cúi đầu khẽ ngửi mùi quả vải nhàn nhạt, phán đoán trạng thái của chủ nhân khi lưu lại pheromone này —— khát cầu, giày vò, khó chịu. Hắn nén cười thả hoa hồng máu về, trong hộp cuối cùng là một bông hoa hồng thật đã khô héo, hắn nhẹ nhàng ngắt một cánh hoa trầm ngâm suy nghĩ, lúc này cửa phòng vệ sinh bị mở ra.
Phương Bạch Mặc bưng một cái khay đựng đồ ăn đi vào, anh vẫn mặc áo giáp kỵ sĩ Trung cổ được tạo ra từ dị năng hệ kim, ánh mắt sắc bén dưới mũ giáp nhìn chằm chằm người đàn ông trong phòng. Từ Sầm Quân không chút nào yếu thế nhìn lại, hai ánh mắt va chạm trên không trung.
Hai người cách một khoảng giằng co, Phương Bạch Mặc dời mắt trước, buông đồ trong tay xuống, nhìn Alpha đầy địch ý đối diện mình, không trung hiện lên một hàng chữ màu vàng: 【 Đừng giở trò, cậu không trốn thoát được. 】
Từ Sầm Quân đang nhìn cửa nhà vệ sinh, khó hiểu Phương Bạch Mặc đi ra ngoài thế nào, nhìn thấy chữ trong không trung, hỏi: "Kỳ Kỳ đâu?"
Phương Bạch Mặc để lại một câu 【 Cậu không có tư cách hỏi 】 rồi muốn rời khỏi phòng, Từ Sầm Quân bước nhanh về phía trước ngăn anh lại, Phương Bạch Mặc dùng tay đỡ, bị Từ Sầm Quân nắm cánh tay xoay lại, hai người không hề nương tay phân cao thấp.
Từ Sầm Quân cho dù bị khóa dị năng nhưng vẫn có sức khỏe của một Alpha, Phương Bạch Mặc trong tình huống không sử dụng dị năng không thể đánh lại hắn, anh cân nhắc một chút, cuối cùng lùi đi trước.
"Tôi muốn gặp em ấy."
【 Bây giờ cậu ấy không muốn gặp cậu. 】
Từ Sầm Quân kiên trì nói: "Tôi muốn gặp em ấy."
Phương Bạch Mặc im lặng một lát, chữ trên không trung biến thành 【 Tôi sẽ nhắn lại, nhưng suy nghĩ của chủ nhân sẽ không thay đổi vì mong muốn của cậu 】, lúc này Từ Sầm Quân mới bỏ qua.
Phương Bạch Mặc rời đi, Từ Sầm Quân đi hai vòng trong căn phòng kỳ lạ, mở đi mở lại cửa phòng vệ sinh mấy lần cũng không thấy khác thường. Cuối cùng hắn đi đến trước cánh cửa chỗ Phương Bạch Mặc rời đi, tay vừa mới chạm vào chốt cửa, vòng cổ bỗng dưng giật điện, hắn bị đau buông ra, lại từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, bên ngoài là một khoảng sân đầy nắng, bên ngoài sân tối đen, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết xé không gian. Hắn nhắm mắt trầm tư, Phương Kỳ Kỳ có thể đưa hắn rời khỏi Hắc Kỳ trước mặt mọi người, trong đó khẳng định không thể thiếu dị năng không gian của Phương Tình Tình, căn nhà này có lẽ cũng là một không gian đặc biệt?
Từ Sầm Quân cứ thế ở trong phòng, ban ngày đọc sách vận động phơi nắng, trời vừa tối là sẽ hôn mê vô lực rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Phương Kỳ Kỳ sẽ bò lên giường cưỡi dương v*t hắn, Omega sướng rồi sẽ nằm bên cạnh hắn thở, có đôi khi sẽ nằm trên ngực hắn bóp mũi hắn hoặc dùng ngón tay chọc cơ ngực, trước khi rời đi còn cúi đầu hôn nhẹ môi hắn. Hắn có cảm giác nhưng vẫn không tỉnh lại, mỗi buổi sáng dậy trong phòng chỉ còn lại mình hắn và pheromone vị quả vải.
Từ Sầm Quân thật sự không đoán ra được suy nghĩ của Phương Kỳ Kỳ, qua hơn nửa tháng không bị quấy rầy, cậu vẫn không gặp mặt hắn lúc hắn tỉnh táo. Vốn tưởng Phương Kỳ Kỳ tức giận vì mình "kết hôn", mình vẫn có một vị trí trong lòng cậu, nhưng tình huống bây giờ xem ra, Phương Kỳ Kỳ hoàn toàn từ chối trao đổi với hắn, chỉ coi hắn là công cụ an ủi thân thể mà thôi. Nhận thức này làm cho Từ Sầm Quân bất an, hắn phiền não khép sách lại. Lúc này, cửa phòng vệ sinh lại bị mở ra, Phương Bạch Mặc đến đưa cơm mỗi ngày, người đàn ông mặc áo giáp đó đặt cơm xuống rồi rời đi.
Từ Sầm Quân nhìn khay cơm, chờ Phương Bạch Mặc đi, hắn ngồi trên ghế nhìn thức ăn nước uống, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn.
Cùng lúc đó, Phương Kỳ Kỳ đang ở trong phòng sách, cậu một tay ôm bụng bầu một tay nhét một quả nho vào miệng, còn chăm chú đọc văn kiện, coi mấy người trong phòng như không khí.
Phương Tình Tình uống một hớp nước trà, vội la lên: "Cậu ta có ở trong tay con không? Sống hay chết con nói đi, con dùng cầu không gian của ta đem người đi, ta phải báo cáo với tổ chức."
Phương Kỳ Kỳ hoàn toàn thờ ơ: "Ồ, vậy coi như anh ta đã chết đi."
Phương Tình Tình nghe mà thiếu chút nữa ngã xuống ghế, "Tổ tông của ta ơi, con trừng phạt cậu ta thì thôi, nếu gánh mạng người trên lưng đừng nói con, ngay cả ta cũng xong luôn. Hơn nửa đời ta trốn sự đuổi giết của nhà họ Phương, không muốn nửa đời sau trốn sự đuổi giết của quân đội đâu."
Phương Tình Tình mắng thì mắng nhưng vẫn thông minh, bà phỏng đoán Từ Sầm Quân bị Phương Kỳ Kỳ giấu vào trong không gian của bà. Vật này bà cũng không muốn để quá nhiều người biết, nhưng chắc chắn Phương Kỳ Kỳ dùng cầu không gian của bà đem người đi, bà phải báo cáo. Bà vuốt mái tóc xoăn như thể tùy ý, hỏi: "Mùi pheromone trên người con nồng như vậy có phải của cậu ta không? Mùi này giống mùi lúc con vừa mới về, là cậu ta đúng không?"
Phương Kỳ Kỳ bị hỏi phiền, nhai quả nho trong miệng, híp mắt nhìn bà: "Cô biết còn hỏi? Sống tốt lắm, ăn sung mặc sướng, chỉ cần làm cây gậy đấm bóp là được, tiện cho anh ta quá còn gì?"
Lúc này Phương Tình Tình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa cấp dưới ra ngoài một đoạn mới cung kính nói: "Bà Chu xin lỗi, mấy năm gần đây tôi mới quen biết Kỳ Kỳ, trong quá trình nó trưởng thành tôi không làm hết trách nhiệm của người cha, chuyện của nó tôi cũng không tiện nhúng tay hỏi..."
Chu Ly Anh khoát tay, cười nói: "Không sao, pheromone là của Sầm Quân, tôi chỉ xác nhận nó an toàn là được, chuyện vợ chồng son của họ tôi không dính vào. Chung quy là Sầm Quân sai, như thế nào đi nữa cũng không thể gióng trống khua chiêng chơi bài làm lễ kết hôn giả, cùng nên để nó chịu chút dạy dỗ. Tiểu Kỳ cũng mang thai nửa năm rồi, đang là lúc cần Alpha. Chuyện của hai đứa để chúng nó tự giải quyết đi, hôm nay cảm ơn cô giúp tôi trà trộn vào căn cứ Trường Thanh."
"Ngài khách sáo quá, tôi tiễn ngài quay về căn cứ trung ương."
Phương Kỳ Kỳ tiễn Phương Tình Tình đi, lại ở trong phòng sách một ngày, nghiên cứu kỹ tiến độ mấy dự án thí nghiệm hiện tại và thành quả trước mắt, liên lạc với trợ lý nghe điều bất thường để tùy thời điều chỉnh phương hướng thí nghiệm, còn quên mất thời gian, đến khi em bé trong bụng đá một cái, cậu mới để văn kiện xuống đứng dậy đi một vòng.
Hiện tại cậu cúi đầu đã không thấy chân mình nữa, dưới xúc tác của pheromone Alpha, ngực phẳng lì của cậu phồng lên như bánh bao hấp. Mấy ngày nay ngực căng lên làm cho cậu khó chịu, giữa núm vú hồng hào đã có dịch trắng chảy ra, núm vú suốt ngày ẩm ướt, không biết có phải ảo giác của cậu không, mấy ngày nay cậu luôn ngửi thấy mùi sữa thơm trên người.
"Ư..." Phương Kỳ Kỳ xoa ngực mình ưm một tiếng, lỗ nhỏ giữa chân cũng dâm đãng chảy ra chất lỏng. Từ sau khi bụng to cậu càng ngày càng khao khát pheromone Alpha, chỉ cưỡi dương v*t cũng khó làm cậu thỏa mãn.
Thật vất vả nhịn đến buổi tối, cậu thay váy bầu mỏng thành thạo mở cửa không gian ra, người đàn ông cao lớn trên giường nằm im thở đều, bên giường là quyển sách đang đọc dở.
Phương Kỳ Kỳ gấp sách đánh dấu trang đang đọc, cúi đầu hôn môi Từ Sầm Quân, sau đó nhẹ tay cởi áo choàng tắm trên thân hắn, ngón tay thon dài vội vàng đặt lên hạ thân căng phồng của người đàn ông, hai ba cái vuốt cứng lên rồi không kịp chờ đợi vén váy ngồi lên, lỗ thịt ướt nhẹp đói khát chảy nước, bởi vì quá vội vàng nên quy đầu to chỉ xoẹt qua môi bé rồi trượt đi.
Phương Kỳ Kỳ gấp đến độ rên rỉ, hiện tại bụng cậu lớn căn bản không thấy dưới bụng mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác nắm dương v*t đàn ông nhắm vào lỗ nhỏ, thử hai lần đều thất bại, cậu phiền muộn ma xát dương v*t, hai môi bé kẹp lấy dương v*t thô dài, miệng lỗ và âm vật lần lượt ma xát gân xanh trên dương v*t, nước dâm làm dương v*t ướt đẫm.
"Ư... Cứng quá..." Phương Kỳ Kỳ khẽ thở gấp cọ xát mãi cũng không cao trào được, cậu một tay ôm bụng bầu, một tay chống lên cơ bụng người đàn ông, lỗ thịt đói khát há miệng mút lấy dương v*t, miệng lỗ ướt nhẹp đột nhiên ngậm quy đầu vào, người đàn ông dưới thân theo lực ưỡn về phía trước, đưa dương v*t vào lỗ dâm.
"Ưm a ——!!!" Phương Kỳ Kỳ mở to hai mắt gần như cao trào ngay tức khắc, lỗ thịt co lại siết dương v*t cứng rắn, ở chỗ sâu phun ra nước dâm tưới lên dương v*t.
"Ha... chặt quá." Từ Sầm Quân sảng khoái cảm khái, cũng không giả bộ ngủ nữa, ngồi dậy ôm người đang cao trào trên người mình, thay đổi tư thế, đặt Phương Kỳ Kỳ nằm nghiêng trên giường, nâng lên một chân dài đặt lên vai, dương v*t còn cắm ở bên trong.
Phương Kỳ Kỳ nhìn hắn bằng đôi mắt đầy nước, lên án: "Anh giả bộ ngủ!"
Từ Sầm Quân cười khẽ, "Không thì làm sao bắt được hồ ly nhỏ mỗi ngày ăn trộm gà(*)."
(Không phải gà thật mà là gà ở dưới thân, bên Trung có cách gọi dương v*t = kê ba)Phương Kỳ Kỳ phản bác: "Anh mới trộm! Em quang minh chính đại!"
Từ Sầm Quân nghe câu nói tự tin của cậu mà bất đắc dĩ, cúi đầu cắn bắp chân mềm mại của Omega, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm mặt Omega. Phương Kỳ Kỳ tự chăm sóc mình rất tốt, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay còn mập lên chút, hồng nhuận đầy sức sống, tóc cũng dài hơn chút, che khuất tai trắng hồng. Thay đổi lớn nhất là bụng, bụng vốn phẳng lì mềm mại lúc này tròn vo, bên trong là em bé của hai người.
Từ Sầm Quân ưỡn dương v*t ở trong lỗ nhỏ nhẹ nhàng va chạm, bàn tay phủ lên bụng bầu, nhẹ nhàng hỏi: "Em bé ở đằng trước hay là đằng sau?"
"Ưm... Ở khoang sinh sản..." Phương Kỳ Kỳ đói khát mút quy đầu, nước dính nhớp ở miệng lỗ, cậu liếm môi, sốt ruột nói: "Anh vào thêm chút..."
"Vẫn gấp gáp như vậy..." Từ Sầm Quân cười khẽ, một bàn tay nắm mắt cá chân Omega, tay kia thì nắm chặt đùi, năm ngón tay bấm thật sâu vào thịt trắng mịn, tiếp theo dùng sức ưỡn lưng đâm dương v*t vào, hai người cùng phát ra một tiếng thở dài. Không đợi Phương Kỳ Kỳ thích ứng kịp, Từ Sầm Quân nâng mông làm thô bạo, lỗ nhỏ đói khát nuốt dương v*t như nắng hạn gặp mưa rào, lại mút vào chỗ sâu, nước văng tứ phía, chỉ chốc lát sau miệng lỗ bị dương v*t ** thành màu đỏ tươi, hai môi bé múp míp cũng bị va chạm đỏ bừng.
"Quá nhanh... A ha... thoải mái ư a... vẫn muốn... ưm, muốn... ha a..." Phương Kỳ Kỳ hăng hái miệng kêu vẫn muốn, lỗ thịt cũng mút nhanh, so với tự cậu ngồi sướng hơn không biết mấy trăm lần. Bị làm cao trào hai lần, hạ thân cậu bắn rối tinh rối mù, dương v*t mềm nhũn phun nước trong suốt, lỗ nhỏ múp míp bị dương v*t làm đỏ bừng, nước dâm bị đâm thành bọt nước chảy ở miệng lỗ, dâm đãng vô cùng.
Từ Sầm Quân cũng bị lỗ nhỏ của Omega kẹp sảng khoái không thôi, hắn cẩn thận che chở bụng Omega, cúi người hôn môi Phương Kỳ Kỳ, mút nước bọt trong miệng cậu, vén tóc mái ướt sũng của cậu lên, thấp giọng hỏi: "Sướng không?"
Phương Kỳ Kỳ sung sướng gương mặt hồng hào, mắt hồ ly như yêu tinh, liếm môi nói: "Sướng, ư... vẫn muốn... Lại..." Nói xong cậu ngửa cằm lên ngậm yết hầu hắn, lưỡi liếm chỗ nhô ra kia, mút như bú sữa.
Từ Sầm Quân kêu lên một tiếng, nhắm mắt ngửa đầu, mồ hôi theo trán chảy xuống. Hắn cố nén dục vọng khàn giọng dụ dỗ: "Nói mấy câu dễ nghe."
Phương Kỳ Kỳ hé mở môi đỏ mọng, không chút do dự gọi: "Chồng ơi, chồng làm chết em... Muốn ăn tinh dịch của chồng, ưm, bắn vào... đằng trước cũng muốn mang thai, sinh em bé cho chồng..."
"... Dâm đãng." Từ Sầm Quân hai mắt đỏ hồng nhìn Omega dưới thân, biết rõ có thể không phải lời thật lòng của cậu, Phương Kỳ Kỳ dâm lên cái gì cũng nói được, nhưng vẫn là bị kích thích gân xanh trên trán nảy lên, dương v*t cứng rắn phồng to thêm một vòng, hắn cắn răng nói: "Hôm nay làm chết em."
Sau khi mang thai tử cung và tuyến tiền liệt của Phương Kỳ Kỳ bị đè ép, điểm G thay đổi ngắn hơn, bất luận là lỗ trước hay là lỗ sau đều nhiều nước mẫn cảm. Từ Sầm Quân lại cố ý dùng dương v*t ma xát, quy đầu đầu đâm vào tử cung, dương v*t cắm lút cán vào lỗ dâm, phát ra tiếng nước bạch bạch, ** Phương Kỳ Kỳ đến gần như thần chí không rõ, sướng đến độ không biết Đông Nam Tây Bắc, nước dâm văng lên, tinh dịch lại tiết. Cậu kêu chồng hồi lâu, Từ Sầm Quân mới cúi người hôn môi cậu, hai tinh hoàn dán vào môi bé bắn tinh dịch tanh nồng.
Nghỉ ngơi rồi cậu vẫn không biết thoả mãn, dâm hơn những lần phát tình lúc trước, xoa vú muốn người đàn ông mút núm vú.
Từ Sầm Quân há miệng ngậm quầng vú vào mút, sữa non hương vị ngọt ngào chảy vào trong miệng, mút hết một bên liền mút sang một bên khác, sau đó vừa làm vừa ngậm đầu v* nhạy cảm của Omega vào trong miệng, mút đến độ hai núm vú sưng đỏ, nhô lên không xẹp xuống được, nhìn là biết bị người đàn ông mút sưng, trên bầu vú trắng nõn toàn vết hôn và dấu răng.
Cuộc mây mưa kịch liệt kéo dài từ ban đêm đến lúc nắng lên, trong phòng mùi linh sam quện vào mùi quả vải, Omega kêu giọng khàn khàn, Alpha đè lên người cậu lúc này mới bắn tinh dịch vào sâu trong tử cung Omega.
"Ưm a..." Phương Kỳ Kỳ bị bắn đồng tử giãn ra, hai mắt ầng ậc nước khép lại, bụng đầy tinh dịch ngủ thiếp đi.
Gần trưa cậu mới tỉnh lại, cậu rời giường vì mắc tiểu, vừa cựa quậy liền phát hiện là lạ. Người đàn ông ôm cậu từ đằng sau, một tay còn xoa vú cậu, lỗ sau cậu căng trướng. Tối hôm qua quá hoang dâm, cậu cũng không biết bị đâm vào từ bao giờ, quy đầu nửa cương của người đàn ông nhấn vào tuyến tiền liệt, lại chèn ép bàng quang, cậu nhịn tiểu đến độ sắp khóc, vội la lên: "Buông."
Từ Sầm Quân không buông ra còn đẩy dương v*t vào trong thêm một chút, trầm giọng nói: "Dùng xong lại muốn ném anh đi?"
"Ưm a... Đừng đâm!" cơ vòng thiếu chút nữa co rút lại, Phương Kỳ Kỳ xoay tay đè thắt lưng hắn ngăn hắn tiến vào, "Anh đi ra ngoài trước!"
"Nửa năm em không nhớ anh chút nào sao? Anh biết sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa, tha thứ cho anh được không?" Từ Sầm Quân cho là cậu không muốn tha thứ cho mình, hai tay càng dùng sức ôm Omega, dương v*t đâm một nửa vào, nặng nề mà ma xát tuyến tiền liệt lại đâm vào bàng quang, khiến cho Phương Kỳ Kỳ sắp khóc, "Anh đừng đâm nữa! Hức... em sắp tè ra rồi."
Lúc này Từ Sầm Quân mới ôm cậu vào phòng tắm, Omega trắng nõn lớn bụng đứng ở trước bồn cầu, lỗ sau còn bị cắm dương v*t, Alpha sau lưng giống như tốt bụng giúp cậu đỡ chim, "Tiểu đi."
Phương Kỳ Kỳ liếc mắt một cái, "Anh đi ra ngoài, như vậy em không tiểu được."
"Vậy chồng giúp em tiểu được không?" Từ Sầm Quân nói xong thoải mái ôm cậu lên, Alpha cao lớn ôm Omega lớn bụng đi đến trước gương, dương v*t thô to ra vào liên tục. Hắn không dám đi vào quá sâu, mỗi lần chỉ đâm vào một nửa, dùng quy đầu đâm vào điểm G, va chạm vào tuyến tiền liệt và bàng quang.
"Ưm không... a a... Từ Sầm Quân! Hức... đồ chó... Có ai xin tha thứ như anh không? Đừng đâm chỗ đó! Ha a ——!!!" Phương Kỳ Kỳ mở to hai mắt, khoái cảm ngập trời từ xương cụt lên đến trán, cậu không nhịn được tiểu ra, lỗ trước và dương v*t đều không khống chế được cùng tiểu.
Tiếng nước tí tách dần nhỏ đi, há miệng run rẩy tiểu xong, Phương Kỳ Kỳ lè lưỡi sướng đến độ cả người run rẩy. Từ Sầm Quân rút dương v*t ra, bắn tinh vào miệng lỗ, cúi đầu hôn khuôn mặt đẫm mồ hôi của cậu, đặt cằm lên vai cậu, khàn giọng hỏi: "Sướng không?"
"Ưm." Phương Kỳ Kỳ không muốn động đậy, tựa vào ngực người đàn ông thở hổn hển.
Từ Sầm Quân nén cười cúi đầu hôn cậu, sau đó xả nước ấm ôm cậu vào ngâm bồn.
Phương Kỳ Kỳ sung sướng nửa híp mắt tựa vào ngực hắn thưởng thức bạch ngọc bồ đề trên tay mình. Sau khi chia ly cậu vẫn đeo chiếc vòng này, cậu không biết tụng kinh, chỉ đếm hạt châu xinh đẹp lách cách.
Ánh mắt Từ Sầm Quân hiền hòa, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve vành tai người trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Định nhốt anh đến khi nào?"
Phương Kỳ Kỳ mở mắt ra, đảo đôi mắt linh động, ngả ngớn dùng vòng bạch ngọc bồ đề nâng cằm Từ Sầm Quân lên, "Anh sẽ bị vĩnh viễn nhốt ở chỗ này, dấu vết tồn tại của anh sẽ vĩnh viến biến mất khỏi thế giới này, sau khi về Trường Thanh anh đừng hòng chạy thoát."
Từ Sầm Quân sửng sốt, nhớ lại câu thoại giống như đã từng quen thuộc này là lời hắn nói với cậu ở căn cứ Vương Trinh trước khi chia xa. Khi đó hắn ghen mất trí bởi vì Phương Kỳ Kỳ và Phương Bạch Mặc gặp mặt ôm nhau, lỡ miệng nói kế hoạch âm u của mình ra, không ngờ hồ ly mang thù này nhớ đến bây giờ, còn áp dụng lên người hắn, cho nên đưa hắn về là để làm cho hắn trải nghiệm cảm giác bị nhốt sao?
Từ Sầm Quân bật cười, thảnh thơi nói: "Vậy phiền thủ trưởng Phương nuôi anh."
Phương Kỳ Kỳ hừ một tiếng, thu vòng tay về, "Anh có xấu hổ hay không!"
Từ Sầm Quân ra vẻ trầm ngâm: "Ừ... Chắc là không."
Phương Kỳ Kỳ hừ, hất nước vào người hắn, Từ Sầm Quân cười nắm tay cậu hôn, "Lời em nói ngày đó có phải thật không?"
"Cái gì?"
"Em nói anh là Alpha của em." Từ Sầm Quân chăm chú nhìn Omega, đôi mắt đen láy trông vẫn bình tĩnh như thường, nhưng thật ra đang rất căng thẳng, hắn hỏi như thể xác nhận: "Em nói anh là Alpha của em hai lần, một lần là lúc anh mất trí nhớ, một lần là hôn lễ ngày đó. Anh có thể hiểu được là mặc kệ mất trí nhớ hay không, em vẫn thích anh?"
Phương Kỳ Kỳ nhìn lại Từ Sầm Quân, cậu nhìn ra được sự bất an trong mắt Alpha. Quan hệ của hai người đi đến hiện tại ngay cả chính cậu cũng cảm thấy thần kỳ, không phải cậu không rõ nội tâm của mình, giữa hai người cũng không có hiểu lầm gì lớn, chẳng qua đêm trước khi rời khỏi căn cứ Vương Trinh tình yêu điên cuồng của Từ Sầm Quân lộ ra làm cho cậu khiếp sợ lại khó hiểu, cộng thêm việc hắn đã âm thầm nắm căn cứ Vương trinh trong tay, nếu không có cầu không gian của Phương Tình Tình và trực thăng thì cậu có chạy đằng trời. Thủ đoạn như vậy làm cậu vừa quen thuộc vừa sợ hãi, Từ Sầm Quân rốt cuộc là thật sự thích mình hay là chỉ là muốn chinh phục mình?
Trong thời gian nửa năm này, Phương Kỳ Kỳ điều chỉnh cảm xúc của mình, cũng đồng thời quan sát Từ Sầm Quân sau khi khôi phục trí nhớ, cuối cùng cho ra kết luận, Từ Sầm Quân đúng là thích mình, nhưng cách hắn biểu đạt vừa ngây thơ vừa thô bạo, vừa thích người ta lại vừa tỏ ra ghét làm cho người ta chú ý —— không nói đến ý tốt hay xấu, hắn còn lén lút ngủ đông 6 năm lợi dụng cơ hội lên kế hoạch bắt cậu đi.
Phương Kỳ Kỳ chỉ nghĩ thôi đã muốn trợn trắng mắt.
Từ nhỏ cậu biết tình cảm là thứ khó nắm bắt nhất, hôn nhân của người nhà họ Phương cũng không có tình cảm gì, phần nhiều là kết hợp lợi ích, sau khi kết hôn ai sống phần người đó. Cha mẹ về mặt sinh lý của cậu lại kỳ lạ, Phương Viên từ yêu thành hận, Phương Tình Tình lùi bước trốn tránh, làm phong phú khả năng tiếp nhận và hiểu biết của cậu về tình yêu.
Ỷ vào gia thế hùng mạnh của nhà họ Phương và thực lực dị năng không tầm thường của bản thân sau mạt thế, Phương Kỳ Kỳ thủy chung vẫn duy trì sự tự tin kiêu ngạo, lại không mất niềm tin vào tình cảm chỉ bởi vì nhìn thấy quá nhiều tình cảm vặn vẹo. Thời mạt thế tình cảm chân thành càng không đổi thay, cậu sẵn lòng cho nhau cơ hội để thử.
Từ Sầm Quân nhìn Phương Kỳ Kỳ im lặng mãi, đôi mắt đen ảm đạm đi, "Làm em khó xử vậy sao?"
Phương Kỳ Kỳ liếc hắn một cái, đỡ bụng ngồi trên đùi hắn, "Nếu em không thích anh thì bây giờ ảnh đen trắng của anh đã treo trên tường rồi."
Từ Sầm Quân chớp mắt, hiểu ý của cậu, mũi hơi xót. Hắn cúi đầu ôm chặt cậu vào lòng, giọng điệu vấp váp kích động: "Cảm ơn em, xin lỗi em, xin lỗi vì rất nhiều điều."
"Hừ, em rộng lượng không so đo với anh, sau này không được giở trò với em!"
"Tuân lệnh!"
Hai người nhìn nhau cười, Từ Sầm Quân tiến tới hôn môi Phương Kỳ Kỳ đến khi cậu bắt đầu hôn trả lại, hắn mới thôi bất an.
Từ Sầm Quân ở lại Trường Thanh, lại bắt đầu xử lý công việc từ xa, hai người có thể ở trong phòng sách cả ngày, buổi tối quay lại phòng điên cuồng làm tình. Phương Kỳ Kỳ mang thai mấy tháng cuối cuối càng khát khao pheromone, có đôi khi không đợi về phòng đã làm trong phòng sách.
"Ưm a... a... nhẹ thôi... ha!" Phương Kỳ Kỳ nhìn lên trần nhà, cậu bị đặt trong một hộc tủ gỗ xưa cũ, tựa lưng vào tường hai chân mở to rên rỉ, từ thị giác của cậu chỉ có thể nhìn thấy bụng mình, không nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm ở giữa chân mình liếm láp.
Từ Sầm Quân như là cố ý, tiếng nước nhóp nhép vang lên, lỗ trước bị hắn liếm ướt nhẹp, hai bên môi bé hồng hào bị cắn hai dấu răng, âm vật ở giữa bởi vì bị ngậm trong thời gian dài lúc này sưng đỏ lòi ra ngoài, bị đầu lưỡi người đàn ông đùa bỡn, lỗ nhỏ tức thì bị liếm ướt sũng nước, hơi hé mở ra, ngay cả lỗ sau phía dưới cũng không được buông tha, hai đầu ngón tay hắn tách ra, khuấy ra tiếng nước.
Mũi Phương Kỳ Kỳ hồng lên, cậu há miệng thở dốc, "Ưm... ư... Đừng liếm, bị liếm nát... ư a ——"
Lỗ nhỏ phun ra nước dâm, tưới vào cằm người đàn ông, Từ Sầm Quân há miệng mút lấy chất lỏng đầy pheromone vị quả vải.
Phương Kỳ Kỳ ôm đầu hắn, cao trào đến độ nghẹn ngào, "Ư..."
Từ Sầm Quân liếm môi, đứng dậy lấy dương v*t ra ma xát giữa hai chân cậu, làm dương v*t ướt dầm dề mới kề vào lỗ sau, từng chút một đâm vào, làm lỗ sau hồng hào căng ra, "Lần trước khám bác sĩ nói phải nới lỏng đường sinh sản."
"Ưm..." Phương Kỳ Kỳ cảm thụ hình dạng quy đầu, thở gấp nói: "Vậy anh đâm sâu một chút... ư a..."
Vừa dứt lời, Từ Sầm Quân ưỡn lưng đâm vào, quy đầu cứng rắn hung hăng ma xát khoang sinh sản, làm Phương Kỳ Kỳ hét lên một tiếng, miệng khoang sinh sản có em bé mẫn cảm vô cùng, dương v*t đâm chưa đến hai lần cậu liền run rẩy cao trào.
Tốc độ nhanh khiến Từ Sầm Quân cũng kinh ngạc, trêu đùa: "Nhạy cảm như vậy thì nới lỏng thế nào, hả? Làm hai lần em đã không bắn nổi rồi."
Phương Kỳ Kỳ đỏ tai, có khác gì yếu sinh lý đâu, cậu buồn bực nói: "Không cho anh cười! Ưm... Tiếp tục!"
"Ừ." Từ Sầm Quân ngoài miệng đáp lời, dương v*t lại ác liệt ma xát khoang sinh sản nhạy cảm, nhiều lần ma xát chỗ kia, dương v*t nhỏ của Phương Kỳ Kỳ trong khoảng thời gian ngắn run rẩy bắn hai lần rồi không cứng nổi, bị người đàn ông nắm trong tay xoa nắn, xoa cứng lên rồi lại xoa âm vật. Lỗ sau tham lam mút dương v*t, hạ thân Omega gần như bị làm đến tê liệt, Từ Sầm Quân mới bắn tinh dịch tanh nồng vào trong.
Sau khi mây mưa nồng nhiệt xong, hai người ngọt ngào hôn nhau, trao đổi nước bọt. Từ Sầm Quân đặt tay trong hộc tủ, không ngờ là đụng phải một pho tượng sư tử đá nhỏ, ngăn tủ phía sau tường đột nhiên khởi động.
Từ Sầm Quân hoảng sợ, đang muốn ôm cậu lui về phía sau, Phương Kỳ Kỳ ngăn lại, "Không sao, là tường ngầm."
Tường ngầm di chuyển, một mặt tường toàn các loại súng ống chậm rãi lộ ra. Phương Kỳ Kỳ cầm một khẩu súng lục tinh xảo, thành thạo chơi đùa cho Từ Sầm Quân xem, "Từ lúc sáu tuổi em đã đầu sưu tầm các loại súng, nhất là súng đẹp, cái chuôi này là "Kẻ săn mồi ở địa cực", tạo hình rất phục cổ."
Cậu nói xong nhắm nòng súng vào trán Từ Sầm Quân, "Lực sát thương không mạnh, nhưng lúc bắn viên đạn ra tiếng rất hay."
Từ Sầm Quân chuyển nòng súng lạnh như băng đến chỗ trái tim mình.
Phương Kỳ Kỳ nghiêng đầu chậm rãi bóp cò, cạch một tiếng, không hề hấn gì, "Đã không còn đạn từ lúc giết động vật biến dị thời mạt thế rồi, bây giờ chỉ là mô hình đồ chơi."
Từ Sầm Quân tiện tay cầm một khẩu súng, hỏi: "Em thích nhất cái nào?"
Phương Kỳ Kỳ do dự bối rối, đây đều là những thứ cậu thích nhất, nên chọn thế nào đây.
Từ Sầm Quân nhướng mày, ưỡn dương v*t vẫn đang cắm trong lỗ thịt, "Không phải là cái của anh sao?"
Phương Kỳ Kỳ hiểu ra, đỏ mặt mắng: "Thần kinh!" những khẩu súng này cậu tốn sức để lấy về rồi cất giữ như bảo bối, so sánh với dương v*t làm cậu có cảm giác tình dục kỳ lạ, cậu khẽ lắc đầu, "Ôm em xuống dưới."
Từ Sầm Quân nâng mông cậu, đang muốn xuống dưới, tiếng gỗ gãy rõ ràng vang lên, "rầm" một tiếng, cái tủ chịu va đập mạnh đổ rầm xuống kèm theo tiếng tường ngầm làm nhóm cận vệ lo lắng, Phương Bạch Mặc dẫn đầu xông vào, nhìn thấy tư thế của hai người và ngăn tủ sập, không khó để đoán xảy ra chuyện gì.
Từ ngày làm sập tủ ở trong phòng sách, Phương Bạch Mặc càng nhìn Từ Sầm Quân không vừa mắt, Từ Sầm Quân thì càng không cần nói, lòng vẫn có khúc mắc với người theo Phương Kỳ Kỳ nhiều năm như vậy, chủ yếu vẫn là do ghen tỵ.
Lúc bắt đầu vào đông, Phương Kỳ Kỳ ở căn cứ Trường Thanh sinh hạ một bé gái nặng ba cân. Tuy rằng em bé chưa phân hoá và chưa phân biệt được các đặc điểm giới tính, nhưng qua quá trình xét nghiệm di truyền có thể thấy em bé sẽ phân hóa thành Alpha. Với kỹ thuật của căn cứ Trường Thanh, Phương Kỳ Kỳ sinh nở không hề đau đớn, thuận lợi như thể ngủ một giấc dậy.
Ngày em bé đầy tháng, Từ Lập Quốc cùng Chu Ly Anh len lén đi theo đội ngũ phi hành vận chuyển vật liệu thí nghiệm của Phương Tình Tình đi vào Trường Thanh thăm Phương Kỳ Kỳ và em bé. Hai ông bà thấy cháu là cười nở hoa, nhưng thấy dường như Phương Kỳ Kỳ không định cho Từ Sầm Quân một danh phận, hai ông bà lo mình đến khiến Phương Kỳ Kỳ áp lực nên không ở lâu, chỉ để lại một cái khóa trường mệnh bằng vàng và một chiếc vòng tay ngọc rồi rời đi.
Phương Kỳ Kỳ một ngày cho em bé bú một lần, thời gian còn lại là Phương Bạch Mặc và bảo mẫu chăm sóc em bé. Phương Bạch Mặc thành thạo ôm em bé, nhẹ nhàng vỗ ợ hơi, dùng trống bỏi chơi đùa với em bé.
Phương Kỳ Kỳ đột nhiên nghĩ đến trước đây anh cũng từng đùa với mình như vậy, tuy rằng với IQ của cậu lúc đó cậu không thèm để ý đến những trò trẻ con này. Nhưng trước khi anh đến nhà họ Phương, người nhà họ Phương biết rõ IQ của cậu, không ai đối xử với cậu như trẻ con, cũng không có ai dùng "trò đùa trẻ con" để đùa cậu, chỉ có anh coi cậu là đứa bé bình thường, bảo vệ cậu trưởng thành.
Từ sau khi Từ Sầm Quân đến đây, rõ ràng anh có chút buồn bực không vui, hiện tại anh có người mới để bảo vệ, trông rất vui vẻ, Phương Kỳ Kỳ cũng yên lòng, cậu rón rén đóng cửa phòng trẻ con lại.
Từ Sầm Quân đứng sau lưng cậu ghen tị, "Xong chưa, đừng để ý đến anh ta nữa, mấy tháng này này em toàn để ý đến anh ta."
Phương Kỳ Kỳ tức giận nói: "Từ Sầm Quân, anh nói lý được không! Lúc em tỉnh anh đã ở bên cạnh em thì em để ý đến anh ấy thế nào!"
Từ Sầm Quân im lặng, cụp mắt buồn bã nói: "Em ghét bỏ anh kề cận em."
Phương Kỳ Kỳ cạn lời, phản bác: "Em không có!"
"Em có, em đuổi anh đi."
Phương Kỳ Kỳ tức cười, chỉ là mấy ngày hôm trước cậu hỏi hắn lâu như vậy không về Hắc Kỳ có được không, không cần quay về Hắc Kỳ xử lý công việc sao.
"Thủ trường Từ, cấp dưới của anh đến cầu xin em luôn rồi, anh có quan tâm kế sinh nhai của mấy vạn cư dân ở căn cứ Hắc Kỳ hay không?"
Từ Sầm Quân dùng ngón tay vẽ lên lòng bàn tay cậu, "Vậy em theo anh quay về Hắc Kỳ ít hôm."
Phương Kỳ Kỳ nheo mắt lại: "Anh được lắm, ở đây chờ em nhảy vào bẫy đúng không!"
"Em nói có được không?" Từ Sầm Quân chớp mắt, kéo cậu vào lòng mình, cằm đặt ở vai cậu cọ cọ, "Đem em bé và Bạch đi theo, anh có phòng bên cạnh cho hai người ở, được không? Anh không muốn xa em lâu..."
Chính sách dụ dỗ này của hắn khiến Phương Kỳ Kỳ không tiện cự tuyệt, hơn nữa quả thật cậu cũng không muốn chia xa. Phương Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, thí nghiệm vẫn đang được tiến hành thuận lợi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chuyện gì bắt buộc phải ở Trường Thanh để xử lý, nói: "Được rồi."
Từ Sầm Quân vui vẻ ra mặt, "Vậy đi thôi."
Phương Kỳ Kỳ kinh ngạc: "A? Bây giờ?"
"Ừ! Anh xếp xong hành lý của em rồi, phía phòng thí nghiệm anh cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ cần em đồng ý."
"...!!!"
Quả nhiên Từ Sầm Quân đã lên kế hoạch sẵn, chó má gì đâu!