Nhân Bất Như Cố - Toan Thái Đàn Tử

Chương 74

 

Đường Trình không ngờ rằng mình có thể vào làm trong công ty này.

Thực ra trước lúc phỏng vấn cậu còn tràn đầy tự tin, cậu cảm thấy cực kỳ hy vọng với năng lực của bản thân và tác phẩm thiết kế. Nhưng hôm đó người cùng phỏng vấn với cậu đều là người của trường danh tiếng, bên trong còn có mấy người từ các trường lớn nước ngoài. Cậu nhìn xung quanh, thật sự chỉ có mình là kém nhất.

Đường Trình về nhà, cởi bộ âu phục mà cậu đặc biệt chuẩn bị vì phỏng vấn ra, bỏ đi, phí mất một chuyến.

Ai ngờ đã qua một tháng rồi mà cậu còn có thể nhận được điện thoại gọi đi làm, tuy rằng chỉ là thực tập.

Hôm đó cậu mặc bộ âu phục hơi không vừa người, gõ cửa đi vào văn phòng giám đốc. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng*c mỏng manh của cậu. Cậu gõ cửa, gõ ba lần, bên trong mãi không thấy có động tĩnh gì, lúc đó cậu không rõ đây là tình huống gì, càng khẩn trương hơn.

“Tìm tôi.” Một giọng nói vang lên sau lưng, Đường Trình rùng mình một cái.

Cậu quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông rất đẹp trai, tay bưng ly nước nóng, đang nhếch mày nhìn cậu.

“Chào anh, tôi là Đường Trình, hôm qua nhận được điện thoại bảo tôi hôm nay đến thẳng văn phòng của anh để báo danh.” Cậu giả bộ bình tĩnh nói, chỉ có điều chữ cuối run lên để lộ ra sự khẩn trương của cậu.

Tổng giám gật đầu, mở cửa ra hiệu cậu đi vào trước.

Đường Trình nhìn anh rút ra một bọc thuốc từ trong túi rồi đổ vào cốc nước nóng, cầm thìa dài trộn đều rồi cầm lên uống nửa cốc.

“Bị cảm.” Tổng giám cười với cậu, lấy vài tờ giấy từ trong ngăn kéo ra đưa cho cậu: “Cái này do cậu làm à?”

Đường Trình nhận lấy nhìn qua, lúc xem tay vẫn còn đang run. Tổng giám vô tình liếc nhìn đôi tay đang run của cậu, không nói gì. Trong lòng Đường Trình nói căng thẳng quá đi.

Đường Trình đang cầm tờ giấy giới thiệu tác phẩm đã in trong lần phỏng vấn vừa rồi, Đường Trình gật đầu: “Vâng, là do tôi làm.”

“Bên trong có một đoạn phim ngắn về que diêm.” Tổng giám lại uống một ngụm thuốc nữa, hơi nhăn mặt do bị đắng, anh hắng giọng: “Nói cho tôi nghe về ý tưởng thiết kế một chút.”

Vẻ mặt của tổng giám sau khi uống thuốc xong thả lỏng hơn, Đường Trình không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên bớt căng thẳng hơn.

Cậu điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng bình tĩnh nói: “Vâng. Cái này là một bài tập kết thúc khóa học mà tôi còn giữ lại, làm một quảng cáo cho máy sưởi điện Tiểu Thái Dương. Người bình thường có hai yêu cầu với loại máy sưởi điện này, nhiệt độ và an toàn. Đại đa số mọi người đều bắt tay vào làm về nhiệt độ, cho nên tôi muốn nhấn mạnh sự an toàn một chút.”

Trên máy tính của tổng giám đang mở lại đoạn video ngắn cậu làm kia, Đường Trình cảm thấy xấu hổ khi nghe các hiệu ứng âm thanh mà cậu lồng tiếng.

Trong video là một phim hoạt hình về que diêm nhỏ, đang ôm lấy cánh tay nhỏ bé của mình lạnh run lên cầm cập, cơ thể hơi cúi xuống để tìm ấm áp. Cuối cùng cũng tìm thấy máy sưởi điện, không lâu sau thì tiến lại gần, đầu màu đỏ của nó bắt đầu bốc khói. Vì thế nó chỉ có thể quanh quẩn một chỗ lúc thì lạnh run lúc thì đỉnh đầu bốc khói. Cho đến khi xem đến cuối cùng, một máy sưởi điện vẽ hình mặt cười, nó chạy qua dựa trên người của máy sưởi điện. Tiểu Thái Dương cười giơ tay sờ đầu nó. Hình ảnh cuối cùng là que diêm nhỏ mãn nguyện dựa vào hệ thống sưởi ấm Tiểu Thái Dương, nhắm mắt lại ngủ rất ngon.

“Xong rồi?” Tổng giám hỏi.

Đường Trình hơi đơ: “Hả?”

“Tôi bảo cậu trình bày ý tưởng.”

“A…” Cậu đẩy kính mắt: “Anh còn muốn biết gì nữa không?”

“Cái này quá sơ sài rồi.” Tổng giám nhìn cậu, bất đắc dĩ cười nói: “Sao cậu lại căng thẳng như thế? Tôi luôn cảm thấy dáng vẻ của tôi rất dễ gần, tôi lườm cậu sao?” Đường Trình chớp chớp mắt: “Không có…”

“Vậy thả lỏng chút đi.” Tổng giám uống nốt chút thuốc còn lại: “Tác phẩm của cậu tôi xem rồi, cũng không tệ, vài ý tưởng cũng rất sáng tạo. Tôi tên Bạch Kỳ, sau này gọi anh Bạch là được, cậu thực tập trước đi, thời gian thực tập là nửa tháng, đến lúc đó có một đợt khảo hạch, đánh rớt một nửa người. Còn về tiền lương và đãi ngộ…cậu đến phòng nhân sự, lúc làm thủ tục cô ấy sẽ nói với cậu.”

“Tính cách con người tôi rất tốt, không phạm phải lỗi lớn bình thường tôi sẽ không nổi cáu, cho nên không phải sợ tôi.”

Bạch Kỳ lại ấm áp cười với cậu: “Còn có gì không hiểu không?”

Đường Trình còn có chút không thể tin được.

Đó là ý gì? Sau này cậu được làm trong công ty này rồi?

Đệch đây thực sự như đang nằm mơ vậy.

“Không có.” Cậu lắc đầu: “Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội.”

“Tôi rất tán thưởng cậu, cố lên.” Bạch Kỳ chỉ áo POLO trên người mình: “Nghành chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, đi làm không cần mặc quần áo lao động đâu, để một cái áo vest ở văn phòng, lúc nào lãnh đạo đi kiểm tra thì lôi ra mặc là được. Được rồi, đến phòng nhân sự ghi tên đi, đóng cửa lại cho tôi.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Đường Trình cúi người chào, quay người đi ra ngoài.

Sau khi từ công ty về cậu còn cảm thấy khó tin, kinh ngạc vui mừng lẫn lộn. Còn có tổng giám kia nữa, Đường Trình quả thực nghĩ đến lại muốn đỏ mặt. Lông mày của anh rất đậm, mũi cũng thẳng tắp.

Chuyện quần áo lao động anh nói lúc đó, chắc chắn là nhìn thấy cậu không mặc vừa âu phục. Cũng chịu thôi, Đường Trình không cao, dáng người lại hơi gầy, cho nên mặc âu phục luôn thấy không thoải mái.

Lúc Đường Trình vừa bước vào công ty thì thật sự thích công việc này.

Cậu đưa vào một trăm phần trăm nhiệt huyết, không hoàn toàn là vì khảo hạch nửa năm sau, cũng là vì câu nói “tôi rất tán thưởng cậu” ban đầu kia của Bạch Kỳ, Đường Trình vì không muốn khiến anh thất vọng, cho nên mỗi công việc đều ra sức làm tốt nhất.

Nhưng sau một khoảng thời gian làm việc, cậu phát hiện thực ra bản thân nghĩ nhiều rồi.

Với thân phận của cậu thì không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Bạch Kỳ, thực ra cũng có thể nói là không có. Giữa cậu và tổng giám cách nhau mấy cấp, cậu chỉ gặp mặt tổ trưởng tổ bọn họ, bất cứ thứ gì chỉ cần đưa đến tay anh ta là được rồi, có lúc một tuần cậu cũng không gặp được tổng giám. Bọn họ thậm chí không ở cùng một tầng.

Chuyện này ít nhiều gì cũng có chút đã kích tính tích cực của con người.

Lúc đó có thể nói Đường Trình chính là nhất kiến chúng tình hoặc là tình sâu như biển. Thực ra cũng không phải, chỉ có điều ngoài hôm phỏng vấn đó ra, Bạch Kỳ là người đầu tiên cậu tiếp xúc khi đến công ty, lại thêm con người anh rất ôn hòa không ra vẻ, cho nên cảm giác Đường Trình với anh và với người khác luôn có chút không giống nhau.

Lần thứ hai cậu gặp Bạch Kỳ, đã là sau khi làm việc được gần một tháng.

Hôm đó cậu làm thêm đến tám rưỡi tối, lúc về trong văn phòng vẫn còn vài người. Lúc cậu cầm áo vest bước vào thang máy, không ngẩng đầu nhìn người bên trong.

“Làm thêm à?” Lúc cậu nghe thấy giọng nói cả người sững sờ, quay đầu lại nhìn.

“Tổng giám?” Vốn dĩ Đường Trình không có tinh thần, bây giờ mắt đều sáng lên: “Ngại quá, vừa nãy tôi không ngẩng đầu.”

Bạch Kỳ cười: “Có thể thích ứng với công việc chứ?”

“Vâng, có thể ạ.” Đường Trình gãi gãi đầu:

“Anh còn nhớ tôi à?”

“Trí nhớ của người tuổi còn trẻ như tôi chẳng lẽ kém như vậy sao?” Trong giọng nói của Bạch Kỳ mang theo ý cười, dù sao cũng khiến Đường Trình rất thoải mái.

Cậu không biết làm sao tiếp lời, chỉ có thể cười hì hì.

“Vừa đến có thể sẽ vất vả một chút, cố lên nhé.” Bạch Kỳ nói.

Đường Trình cười nói: “Anh lừa người à? Anh lên chức tổng giám không phải cũng làm thêm đến tám rưỡi sao? Không sao tôi không sợ khổ, trẻ tuổi mà, có sức khỏe!”

Bạch Kỳ bị cậu chọc cười, đúng lúc thang máy cũng xuống đến tầng một, lúc đợi cửa mở anh nói: “Được rồi tôi lừa cậu, vào nghề này cậu phải quen. Làm tốt nhé, người trẻ tuổi.”

Đường Trình nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy mình đột nhiên có mục tiêu, cảm giác mệt mỏi vừa tăng ca xong đều bay hết. Cậu phải phấn đấu, phải nỗ lực! Cho dù chỉ là vì gần tổng giám hơn chút cũng được! Không hiểu sao Đường Trình lại có một loại tán thưởng và sùng bái đối với Bạch Kỳ, tuy rằng cậu là gay, có điều lúc đó không thể nói là thích người này. Để cho cậu hoàn toàn không thể kiềm chế được với Bạch Kỳ, phải bắt đầu từ chuyện kia.

Lúc đó cậu làm việc ở trong công ty được hơn một năm rồi, đã được bình chọn mấy thiết kế ưu tú, tháng nào cũng lấy được tiền thưởng, còn có thể gặp tổng giám, rất liều mình làm việc.

Hơn nữa cậu cảm thấy quan hệ của mình với đồng nghiệp rất tốt, bình thường nhân duyên cũng rất tốt. Nhưng có một ngày tổ trưởng tổ trưởng bên cạnh đột nhiên hùng hổ đứng trước bàn cậu, chỉ trích cậu quá đáng.

Đường Trình thực sự ù ù cạc cạc, hơi đơ ra ngẩng đầu nhìn tổ trưởng Lâm tổ thực tập, hỏi anh ta: “Tôi làm sao?”

Tổ trưởng đó tức đỏ cả mặt, cầm mấy tờ giấy ném lên người cậu: “Tôi vẫn luôn đánh giá cao cậu, cảm thấy cậu có năng lực, cũng phấn đấu. Nhưng người trẻ tuổi vẫn nên đi đường ngay đi! Cậu thế này nói dễ nghe là tham khảo, nói khó nghe thì là ăn cắp bản quyền cậu biết không?!”

Đường Trình nhíu mày, nhặt mấy tờ giấy lên nhìn qua, sau đó tức giận thở dồn dập: “Kế hoạch này từ lúc lên ý tưởng đến khi hoàn thành, tôi chẳng thèm tham khảo cái đinh gì từ người khác cả, từ đầu đến cuối đều là do tôi nghĩ ra.”

Lúc đó cậu rất tức giận, cậu coi thường nhất loại hành vi sao chép và ăn cắp ý tưởng này, cho nên cũng không bao giờ làm như vậy. Nhưng trên mấy tờ giấy này quả thật chính là ý tưởng tổng thể cậu vừa nộp lên của tác phẩm kia, chỉ khác chi tiết.

Chuyện này đối với cậu thật sự là thái quá đến mức không thể tin nổi.

“Thực ra trước đó cậu cũng dùng lại hai ý tưởng của tôi, tôi thấy cậu còn trẻ, thêm nữa tôi cũng rất xem trọng cậu, tôi không nói gì. Nhưng lần này cậu quá đáng lắm luôn rồi, dù sao cậu cũng đã chỉnh sửa! Công ty chúng ta từ trước đến nay cấm mấy hành vi này, cậu quá không hiểu quy tắc rồi!” Vẻ mặt tổ trưởng oan ức phẫn nộ, chân thật đến nỗi khiến Đường Trình cũng suýt nữa tin là mình ăn cắp ý tưởng của anh ta.

“Tôi nói rồi không có chính là không có.”

Cậu mím môi, quai hàm siết lại sít sao: “Hơn nữa anh nói trước đó tôi dùng lại hai ý tưởng của anh, anh nói lời này không đau răng à?”

“Thằng oắt con này thật không hiểu chuyện.” Tổ trưởng nhíu mày lắc đầu, cầm mấy tờ giấy đó chỉ cậu: “Tôi cũng không thể làm gì cậu, cậu xin lỗi tôi là xong, chuyện này coi như bỏ qua.”

Toàn bộ người trong văn phòng đều im lặng, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ. Đường Trình tức đến bật cười, vung tay: “Anh mơ đi, anh thế này gọi là gì anh biết không?”

Đồ vừa ăn cướp vừa la làng! Anh mở miệng ra là nói tôi tham khảo anh là tôi tham khảo anh thật à?”

Cậu tức đến nỗi lục tung mấy lần giấy từng sử dụng ở trên bàn, sức lớn làm nó văng cả xuống đất, tìm thấy mấy tờ giấy vứt lên người anh ta: “Đây là bản vẽ phác thảo ban đầu của tôi, đều là tôi từng bước vẽ ra, tôi sao chép anh? Tôi không tự làm được à? Đến nỗi phải sao chép?”

Tổ trưởng cười lạnh một tiếng: “Trong máy tính tôi có một lưu lại tác phẩm một tháng trước, cái giấy này của cậu có từ lúc nào? Chắc cũng mới được một hai tuần chứ mấy?”

Đường Trình không phải là người miệng lưỡi nhanh nhảu, dưới cơn phẫn nộ cũng không biết nói sao để cãi lại. Tác phẩm này của cậu có từ sớm rồi, nhưng tháng trước cậu vừa đổi máy tính, tất cả mọi thứ đều lưu lại lần nữa, so thời gian chắc chắn ăn thiệt.

Cậu bị chuyện này làm cho tức đến đau cả răng, hít sâu một hơi để ổn định lại cảm xúc, nói: “Dù sao anh cũng đã có thể lấy cái thái độ ch*t không cần thể diện này ra rồi, tôi nói gì cũng vô dụng, anh muốn nói với ai nói đi, tự tôi làm chính là tự tôi làm.”

“Cậu ăn nói cái kiểu gì đấy? Không có gì để nói thì mở mồm mắng người?” Tổ trưởng vẫn vẻ mặt phẫn nộ như cũ, ngón tay chỉ cậu run rẩy: “Vốn dĩ tôi thực sự không muốn làm gì, chỉ muốn nói cậu mấy câu sau này đừng làm như vậy nữa, cậu sao lại cứng miệng như thế hả? Lại nói ai không biết xấu hổ? Cậu sao chép của tôi lại cắn ngược lại nói tôi không biết xấu hổ?”

Đường Trình nhìn anh ta, gật đầu: “Đúng vậy, anh là đồ không biết xấu hổ.”

Hôm đó ồn ào tới nỗi dường như mọi người trong văn phòng đều biết. Đường Trình không rõ, kế hoạch này của cậu chưa từng qua tay người khác, không biết tại sao lại động máy tính người khác. Lẽ nào đã lên kế hoạch được một thời gian dài rồi? Chính là gặp phải thứ ăn vạ này?? Cậu nghĩ không ra.

Cậu thật sự không cảm thấy mình đắc tội với tổ trưởng kia, gặp mặt còn chào hỏi, bình thường cũng không thấy nhìn cậu chướng mắt ở điểm nào?

Chuyện này thật là khiến cậu tức quá chừng, tối đó về nhà chỉ muốn từ chức không làm nữa.

Sau đó nghĩ lại hay là thôi đi, thật sự từ chức không phải chứng minh là cậu chột dạ sao, hơn nữa mới bị người ăn vạ mà vội vàng từ chức cũng quá yếu đuối rồi.

Có điều không ngờ tới đến ngày thứ hai tổ trưởng cách vách lại nộp đơn từ chức cho tổng giám.

Lúc Đường Trình được thông báo đến văn phòng tổng giám, trong lòng có chút khó chịu.

Cậu sợ Bạch Kỳ tin là thật, sau đó thất vọng về cậu. Tổ trưởng Lâm ở công ty mấy năm rồi, anh ta đã nói muốn từ chức, chắc là người khác đang cho rằng anh ta tức đến xì khói rồi, ai lại còn đi tin cậu chứ.

Cậu vừa bước vào văn phòng, tổ trưởng Lâm liền lườm cậu, giống như bị cậu làm cho tức ch*t.

Trong lòng Đường Trình nói kỹ xảo biểu diễn này…oscar nợ anh ta một giải thưởng.

“Được rồi hai người nói đi có chuyện gì, tôi đây rất bận, nhìn một đống thứ trên bàn tôi đi.” Bạch Kỳ nhìn hai người, nói một câu.

Đường Trình mím môi không nói gì, hai người không ai nói gì.

“Không ai nói gì?” Anh nhếch mày.

Đường Trình mở miệng, nói: “Anh ta nói tác phẩm tôi giao trước đó là lấy ý tưởng của anh ta.”

Bạch Kỳ “ừ” một tiếng.

“Tôi tự làm chính là tôi tự làm, từ lúc đi học tôi cũng chưa từng tham khảo ý tưởng của người khác, cho nên tác phẩm đều là nguyên chế.”

Tổ trưởng tiếp lời cậu nói: “Không phải cậu nói không tham khảo là xong, vậy file lưu trong máy tính tôi cậu giải thích thế nào? Cái miệng đứa nhóc nhà cậu cứng quá nhỉ, quá cứng đầu rồi đó.”

Đường Trình không nhìn anh ta, chỉ nhìn Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ cúi đầu nhìn đơn từ chức trong tay, hỏi một câu: “Tại sao lại muốn từ chức?”

Tổ trưởng chắc là đã diễn luyện tốt từ lâu rồi, thở dài: “Thực ra hoàn toàn là vì chuyện lần này, cậu ta là đứa trẻ mà, tôi cũng không so đo với cậu ta nhiều như vậy. Chủ yếu chính là mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, điều chỉnh một chút.”

Lời này nói rất hoàn mỹ, tưởng rằng sau đó Bạch Kỳ sẽ đưa ra một bậc thang, để Đường Trình xin lỗi, chuyện này cứ như vậy mà cho qua. Đường Trình bị úp nồi lên đầu, hoàn toàn không tẩy sạch được. Cậu mím môi đứng trước bàn làm việc của Bạch Kỳ, biểu tình trên mặt hơi tủi thân.

Bạch Kỳ hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”

Tổ trưởng nói: “Vâng, tôi đã suy nghĩ rất lâu.”

Bạch Kỳ gật đầu, soạt soạt ký tên mình lên đơn từ chức: “Được, tôn trọng suy nghĩ của anh. Bàn giao công việc trong tay anh đi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian, điều chỉnh một chút, chờ mong anh sau này có được sự phát triển tốt hơn.”

Đường Trình kinh ngạc, trợn mắt khó tin.

Bạch Kỳ đặt thư từ chức được phê chuẩn sang một bên: “Cái này tôi nộp lên trên là được rồi, anh về lại gửi một bản vào hòm thư của tôi.”

Tổ trưởng có thể cũng không ngờ đến chuyện này sẽ phát triển như vậy, nửa ngày cũng không biết nói gì.

Sau khi anh ta đi rồi Đường Trình vẫn ở trong trạng thái kinh ngạc chưa hồi thần.

Bạch Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, cười.

Hai ngày nay bị chuyện này làm cho tức điên lên, Đường Trình cũng không làm gì, kết quả một tiếng cười này của anh làm mắt cậu đỏ lên.

“Sau này giữ đồ của mình cho tốt, tài liệu quan trọng trong máy tính phải đặt mật khẩu, tốt nhất tự mình chuẩn bị một ổ cứng di động lưu xóa thuận tiện, đừng để ở trong máy tính công ty.” Bạch Kỳ dừng lại, hỏi: “Thế này là sao, muốn khóc à?”

“Không có không có.” Đường Trình hít hít mũi: “Tôi còn lo có trăm cái miệng cũng khó mà cãi lại được anh ta nên đã ký tên xong rồi…”

Bạch Kỳ cười nói: “Tôi vẫn còn nhận ra được phong cách của cậu. Được rồi đi đi, tôi tin cậu.”

Vốn dĩ vừa nãy mắt có hơi đỏ, lúc này mũi cũng chua xót.

Sao ba chữ “Tôi tin cậu” này có thể tuyệt vời như thế cơ chứ!

Đường Trình cũng không biết nói gì, miệng đóng mở mấy lần cũng không nói ra được cái gì, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói: “Cảm ơn tổng giám.”

Trước khi cậu mở cửa đi ra Bạch Kỳ gọi cậu: “Lát nữa cậu thu dọn đi, đi bàn giao công việc với tôi. Tổ bọn họ không có tổ trưởng, cậu thăng chức. Trong vòng ba ngày nhận hết công việc trong tay anh ta đi.”

Đường Trình chớp chớp mắt, lần này không ngây ra lâu như vậy, thở hai hơi, gật đầu nói: “Vâng ạ, tôi hiểu rồi.”

Bạch Kỳ cười, nói: “Đi đi.”

Có lẽ Đường Trình hoàn toàn rơi vào tay giặc chính là bắt đầu từ lần này, cậu luôn nhớ tới lúc Bạch Kỳ nói “Được rồi đi đi, tôi tin cậu”, trái tim của cậu đang điên cuồng nhảy nhót trong lồng ng*c. Câu nói này quá tuyệt vời, đặc biệt lại còn từ trong miệng người mà bản thân kính nể sùng bái nói ra, vào lúc mình chật vật nhất.

Cho nên từ sau lần đó, cho dù Bạch Kỳ có ý kiến và chỉ thị gì, cậu đều chọn theo và tin tưởng một cách vô điều kiện. Thậm chí lúc Bạch Kỳ bất đồng ý kiến với quản lý cấp cao của công ty càng ngày càng nhiều mà lựa chọn từ chức, ngày thứ hai cậu biết tin thì cũng nộp đơn từ chức.

Lúc đó đơn từ chức của Bạch Kỳ còn chưa được phê duyệt, đơn từ chức của Đường Trình vẫn cần nộp đến tay anh. Anh hơi kỳ quái, hỏi: “Đang yên đang lành sao cậu lại từ chức?”

Đường Trình nhìn anh, kiên định nói: “Tôi mặc kệ, dù sao anh đi đâu tôi đi đấy, anh không làm ở đây, vậy tôi cũng không làm ở đây nưa, anh muốn đi đâu anh mang tôi theo cùng đi.”

Bạch Kỳ nhíu mày quăng đơn từ chức của cậu về: “Cậu đang đùa tôi đấy à? Quay về làm việc của cậu đi, đừng làm bậy theo.”

“Tôi không đùa.” Đường Trình lại đặt đơn từ chức lên bàn anh: “Tôi rất nghiêm túc, dù sao tôi cũng phải đi theo anh, làm việc cho anh. Nếu như anh không ký cùng lắm thì một tháng tự có hiệu lực.”

“Cậu đi theo tôi?” Bạch Kỳ tức đến bật cười, hỏi cậu: “Cậu biết tôi đi đâu mà cậu đòi đi theo? Cậu có biết cậu ở đây có không gian phát triển biết nhường nào không? Đừng lấy tương lai của cậu chơi trò tình nghĩa với tôi. Cậu còn trẻ nhỉ? Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi tư tuổi.”

“Đúng là nhóc con, cậu đi học sớm một năm đúng không, lúc tôi lớn như cậu vẫn chưa có gì, vừa ra nước ngoài, không hiểu một cái gì, tiếng anh cũng không tốt.” Bạch Kỳ nhìn cậu nói: “Thực lực tốt nghiệp đại học không đủ, không thể không ra ngoài học thêm. Cậu không giống tôi, cậu ở lại đây làm cho tốt, sau này sẽ giỏi hơn tôi rất nhiều. Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?”

“Dù sao anh từ chức cũng không thể trở lại, trừ phi đổi công ty khác, đổi nơi làm việc khác! Anh đem theo tôi, tôi không phải là có thể phát triển sao? Anh ký đi!” Đường Trình đi đến đưa cây bút máy trong tay mình, nắm lấy tay anh để anh ký lên đơn từ chức: “Tổng giám anh nhanh ký đi, ký xong để vào ngăn kéo, trước khi anh đi lại nộp lên cho tôi.”

Lúc này Bạch Kỳ mới quen Đường Trình, hai người còn không nảy sinh suy nghĩ mở công ty, cho nên Bạch Kỳ cũng không biết công ty tiếp theo ở đâu, anh thực sự không muốn cho Đường Trình từ chức.

Có điều vẫn không chịu được sự quấy rầy và kiên quyết của Đường Trình.

Cho nên sau khi Bạch Kỳ mở công ty thì anh mới đào những người ở công ty cũ sang, chỉ có Đường Trình là không phải. Cậu vẫn ở đây từ lúc công ty bắt đầu mở, thậm chí còn rời công ty cũ sớm hơn Bạch Kỳ.

Lúc đó cậu đã hiểu rõ ràng trái tim của mình, thích chính là thích.

Nói nhiều cũng vô dụng, có người cả đời cũng không gặp được người khiến mình đặc biệt rung động, cho nên đã gặp được, tại sao không đi theo con tim chứ?

Tình yêu chính là như vậy, có tự dưng tiến tới vào lúc nào đó, sau đó khắc trong thân thể mãi mãi không biến mất. Nó sẽ theo dòng chảy thời gian mà sâu sắc thêm qua từng năm, dung hợp vào máu, dung hợp vào cốt tủy, trở thành một chấp niệm.

 

Bình Luận (0)
Comment