Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 21

VÒNG BA

“Tôi xin lỗi,” Sebastian nói, sau một hồi lâu. “Tôi e là chiều nay tôi không được tử tế cho lắm. Brideshead thường khiến tôi thành ra như vậy.”

Evelyn Waugh, Brideshead Revisited.

23

CÂU HỎI: Vân, tim, trơn là tên ba loại mô gì?

TRẢ LỜI: Cơ.

***

Một số Quyết tâm cho Năm mới

1. Dành nhiều thời gian cho sáng tác thơ hơn. Nếu nghiêm túc coi thơ là một thể loại văn chương, cũng như một cách để kiếm thêm tiền thì mình phải lao động thật sự, đặc biệt nếu muốn khám phá giọng thơ đặc trưng của mình. Hãy nhớ, T. S. làm việc ở ngân hàng mà vẫn sáng tác nên được trường ca Bốn khúc tứ tấu, thế nên đừng có lý do lý trấu là không đủ thời gian.

2. Ngừng nặn mụn, đặc biệt khi nói chuyện với người khác. Nếu khoa học dạy ta một điều gì, đó chính là nặn mụn chỉ làm lây lan nhiễm trùng và để lại thẹo. Chỉ cần kệ nó đi, kiếm cái gì đó khác cho bàn tay làm, học hút thuốc lá hay gì đó. Nhớ lấy - không ai muốn hôn một khuôn mặt rướm máu.

3. Phải xa cách. Chơi trò lạnh nhạt với Alice - nàng sẽ trân trọng mình hơn.

4. Trở nên có cơ bắp một chút.

***

Những dòng trên được viết vào khoảng 10 giờ 45 phút tối đêm Giao thừa, khi đó tôi đã say khướt, đồng nghĩa với việc chữ viết có hơi nguệch ngoạc. Hai mươi phút sau tôi ngủ thiếp đi, tận hưởng một khoảng thời gian buồn chán ngoại hạng, khó tin, bằng cách đó chế giễu quan điểm rập khuôn thường thấy là chúng ta buộc phải có thời gian vui vẻ, thú vị vào đêm Giao thừa.

Lễ hội bắt đầu lúc 8 giờ 35 phút, khi tôi đã tìm thấy tuốc nơ vít ở ngăn kéo bếp và nới ốc cánh cửa tủ quần áo của Josh để lấy cái ti vi xách tay của cậu ta. Rồi tôi ngồi xem phim James Bond trên kênh ITV, gia nhập vào hàng ngũ đông đảo những góa phụ già cả, bệnh nhân tâm thần và bất kỳ kẻ nào khác ngồi nhà vào đêm Giao thừa. Nhưng càng uống, tôi càng nghĩ nhiều về bố, về Alice, và cả hai làm đầu óc tôi rối tung lên một cách kỳ lạ đến nỗi vào lúc Điệp viên 007 chặn đứng được âm mưu quỷ quyệt thống trị thế giới của Scaramanga tôi đã hầu như suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần, bằng cách đó tôi trở thành người duy nhất trong lịch sử thế giới khóc khi xem Sát thủ súng vàng trừ Britt Ekland[1] có thể xem là ngoại lệ. Tôi lấy lại bình tĩnh, viết ra cách quyết tâm.

[1] Britt Ekland là nữ diễn viên đóng vai Bond-Girl trong Sát thủ súng vàng.

Và giờ, sau hai tuần, mọi quyết tâm vẫn giậm chân tại chỗ. Sự thật là, tôi chưa thật sự vật lộn với thơ, nhưng sẽ sớm thôi, khi có thời gian. Và tôi hầu như không còn rờ vào mặt nữa. Tôi cũng rất xa cách với Alice, hầu hết vì chưa gặp nàng hoặc chưa nghe về nàng và không biết nàng ở đâu. Trên thực tế, về mặt xã hội mà nói, mọi chuyện có vẻ hơi tĩnh lặng kể từ khi học kỳ bắt đầu. Trong tiểu thuyết Brideshead Revisited, người họ hàng của Charles đã cảnh báo anh ta rằng học kỳ thứ hai trong trường đại học thường dùng để tránh tất cả những kẻ khó chịu mà ta đã gặp trong học kỳ đầu, và tôi bắt đầu nghi ngờ mình chính là trường hợp điển hình, một trong số những người đó.

Nhưng trở lại với những giải pháp nào. Cần giải thích đôi chút cho giải pháp cuối. Tôi quyết là sẽ chẳng hại gì nếu có một hoặc hai múi cơ, à, không, không phải tin vào quan điểm giới tính nông cạn mà truyền thông quảng cáo vẫn dựa vào để định nghĩa cái gọi là “nam tính” hay sức hấp dẫn, và cũng không phải vì có ai đấy bắt đầu ném cát vào mặt tôi, dù sao thì cũng không phải theo nghĩa đen. Chỉ vì tôi nghĩ mình có bộ dạng ho lao đúng nghĩa. Ngoài ra, ngay từ thời trung học, tôi đã áp dụng nguyên tắc nếu bạn không thông minh thì bạn phải có thân hình đẹp, hai tính chất này hoàn toàn loại trừ nhau, nhưng thật ra cũng không có lý do gì bạn không thể có cả hai; Patrick Watts chẳng hạn, thông minh và thật là, thật là cân đối, ngay cả khi anh ta thật sự có vấn đề về tính cách. Có lẽ Dustin Hoffman trong bộ phim Người đàn ông chạy marathon là một ví dụ điển hình hơn; anh ta cân đối và thông minh, lại còn chính trực nữa, kiểu đàn ông có thể vác một đống sách ở thư viện chạy hai cây rưỡi. Hay, trong đời thực, là Alice Harbinson. Alice Harbinson thật rạng rỡ, khỏe mạnh và khôn ngoan đến không ngờ. Hay ít nhất đó là hình ảnh lần cuối tôi gặp nàng. Hai tuần lẻ ba ngày đã trôi qua. Lâu lắm rồi.

Không việc gì phải lo lắng. Tôi dự định dồn tất cả năng lượng đó vào chiến dịch sức khỏe. Tôi tuân thủ triệt để phương pháp tập luyện hằng ngày của Không lực Hoàng gia Canada, móc bàn chân dưới tủ áo, trước tiên phải chắc là nó sẽ không đổ ào lên người mình, rồi làm động tác nằm ngửa, bật cơ bụng ngồi dậy liên tiếp tám lần và hít đất bốn lần. Bài tập này rất tốt; nhưng cảm tưởng đây không hẳn là một bài tập toàn thân đầy đủ, đúng mực, và tôi cho là mình cần thêm một cái gì đó. Tôi nghĩ mình cần tăng cân. Tôi quyết định dành số tiền có từ Giáng sinh để mua thiết bị tập tạ.

Tôi dùng bữa sáng lành mạnh, giàu dinh dưỡng mua ở sạp báo, một thanh sô cô la phủ ngũ cốc, đậu hạt và một lít nước ép dứa Just Juice, rồi chạy bộ kiểu du kích (chạy ba mươi bước, đi bộ ba mươi bước) về phía Trung tâm Thành phố, hành trình này đột nhiên có vẻ dài đến khó tin, đặc biệt khi chạy bộ với áo gió dày huỵch và quần jean. Nhưng tôi cứ vừa chạy vừa đi, dọc theo những con đường trong khu dân cư có những cây thông Giáng sinh còn trơ cành lá bị vứt ra bên đường mà những người thu gom rác không thèm lấy, thi thoảng lại phát ra tiếng ợ nước ép dứa khe khẽ. Chẳng mấy chốc tôi bị đau xóc hông, tình hình này chắc tôi phải rèn luyện sức khỏe tim mạch, nhưng chuyện đó hẵng để sau. Bây giờ ưu tiên hàng đầu của tôi là tăng cân và cải thiện tình hình cơ bắp. Tôi không muốn có dáng vẻ vai u thịt bắp kiểu một võ sĩ quyền anh, vận động viên cử tạ hoặc đại loại thế mà chỉ muốn có vóc dáng của một vận động viên thể dục, giống một cậu trai đu trên thanh xà kép. Nếu đến một lúc nào đó trông tôi nở nang quá mức thì tôi sẽ kìm hãm quá trình phát triển đó.

Tôi đến cửa hàng Thể thao rồi! Mồ hôi ướt đẫm. Cửa hàng mới mở được một lúc. Đây có lẽ là lần thứ hai trong đời tôi bước vào một cửa hàng đồ thể thao, vì cho đến hôm nay mẹ vẫn là người mua mọi món đồ thể thao cho tôi. Tôi khá căng thẳng khi đi vào, như thể sắp bước vào một sạp bán báo khiêu dâm vậy. Vào trong rồi, tôi khá chắc nơi này có phòng thay đồ nam, rõ ràng là như vậy khi thấy người quản lý cửa hàng, trạc tuổi tôi, người chắc nịch và to khỏe, anh này đang bước đến với bộ dạng như muốn đánh nhẹ cái khăn lau ướt sũng mồ hôi vào người tôi.

“Cần giúp gì không, anh bạn?”’

“Chỉ xem thôi, cảm ơn!” Tôi nói, giọng sâu-lắng-hơn-bình-thường, rồi đi nhìn xung quanh cửa hàng, đánh giá những cây vợt cầu lông bằng con mắt chuyên gia trước khi vô tình đi về hướng mấy quả tạ. Chúng đây rồi, hai quả tạ bằng sắt nặng trịch, trọng lượng có thể điều chỉnh, cho phép tôi tăng cân từ từ để có dáng vẻ giống Adonis[2], nhưng không hơn. Mọi điều cần biết về những quả tạ đều rất rõ ràng, nên một khi tôi đã xác định được là, đúng vậy, chúng rất nặng và được làm từ sắt chứ không phải bằng xốp polystyrene phủ lớp sơn màu xám và, đúng vậy, tôi có đủ tiền, giá chỉ khoảng 12 bảng 99 xu, tôi liền xách chúng đến chỗ người bán hàng. Chỉ khi tôi đã đưa tiền, và anh ta bỏ chúng vào chiếc túi nhựa chuyên đựng đồ nặng rồi tôi rời cửa hàng, tôi mới nhận ra là mình đã phạm một sai lầm vô cùng cơ bản về công tác hậu kỳ, đó là: tôi không thể xách chúng về nhà.

[2] Người tình của nữ thần Venus.

Trong hai mươi mét đầu tôi tự thuyết phục mình là có thể làm được, nếu đi đủ nhanh, và đổi tay khi túi nhựa siết vào thịt đau quá. Nhưng ra bên ngoài siêu thị Woolworths thì điều không thể tránh khỏi đã xảy ra, đáy túi bị thủng và quả tạ rơi xuống vỉa hè kêu lên một tiếng khô khốc nặng nề khiến cho những người mua sắm, chủ yếu là những bà mẹ trẻ đang đẩy con trong chiếc xe nôi, nhìn tôi, rồi nhìn vào đôi tạ, và tôi nhìn đáp lại như muốn nói “Đứa nào nhét mấy quả tạ vào giỏ tôi thế này hả!” Miếng đá lát vỉa hè có vẻ không hư hại gì, nhưng một trong hai quả tạ đang từ từ lăn về hướng nhà thuốc tây Boots the Chemist giống như một chiếc xe tăng nhỏ, thế là tôi phải nhào tới và lấy bàn chân chặn lại, điều đó làm cho mấy bà mẹ trẻ xung quanh thích thú, họ chỉ trỏ tôi với những đứa con - “Con xem cái chú thiểu năng kia buồn cười không kìa!” Tôi cầm quả tạ một tay và rảo bước đi.

Tôi đã đi đến được Dorothy Perkins, hơn mười tám mét nữa, trước khi buộc phải dừng lại lấy hơi thở tiếp. Những cô bé tuổi teen nhìn thấy quả tạ, nhe răng cười với tôi khi tôi dựa vào cửa kính cửa hàng. Tôi tin chắc chuyển động về phía trước chính là then chốt; bí quyết là tiếp tục đi. Tôi sẽ không sao nếu cứ thế đi tiếp. Dù sao thì chắc cũng chỉ còn hai cây số nữa là tới.

Khi ra khỏi trung tâm mua sắm, đi qua đường vành đai thành phố và rẽ vào khu dân cư, tôi có thể ngồi nghỉ thường xuyên hơn mà không sợ bị dòm ngó. Chờ cho đến khi hơi thở ổn định, tôi bèn cầm quả tạ lên, cánh tay thõng xuống trông giống khỉ đầu chó, rồi cắm đầu chạy dọc theo con phố như thể đang dưới mưa bom bão đạn, chừng nào mà tim còn chịu nổi. Tôi cảm thấy như vừa mới được làm tỉnh lại. Mồ hôi nhễ nhại và mặt đỏ bừng, vai bầm tím, trật khớp và đau nhức, cánh tay bị kéo dài ra giống trong phim hoạt hình, và hoa văn hình thoi bằng kim loại trên tay cầm của quả tạ đã hằn vào lòng bàn tay không tài nào xóa được khiến chúng trông như bò sát, thật khó chịu. Chiều nay có buổi học phụ đạo riêng mà giờ tôi vẫn chưa về được đến nhà, thế nên tôi lại cầm mấy quả tạ lên, cúi khom người và chạy.

Cuối cùng, tôi cũng đã đến được mặt phía Nam của đồi Richmond, ngọn đồi trải dài dựng đứng trước mắt, đỉnh đồi bị những đám mây tầng thấp che lấp. Tôi ì ạch hành quân vác tạ hai mươi hai mét nữa trước khi ngồi sụp xuống, gập người lại, dựa vào tường. Như thể một ai đó đã giẫm mạnh lên phổi tôi, làm nó phọt ra như túi khoai tây giòn bị đánh bốp vỡ tung tóe. Tôi ho không kìm nổi, hơi thở nghèn nghẹt ở cái cổ khát khô khiến tôi bị nôn khan. Có vị nôn ngòn ngọt trong miệng khi tôi ho ra một ít nước ép dứa Just Juice, mồ hôi thì nhễ nhại khắp mặt và đọng ở mũi rơi nhỏ giọt xuống lề đường, rồi đột nhiên có một bàn tay đặt lên lưng tôi và một giọng nói vang lên, “Bác có sao không, bác ổn đấy chứ”, tôi mở mắt nhìn lên và đó chính là Alice...

“Bác có muốn cháu gọi cho bác một... Brian đấy à?”

“Alice!” thở, hổn hển, “Ồ... xin chào... Alice,” thẳng người lên, thở, hổn hển. “Cậu thế nào rồi?” tôi thở hắt ra, vẻ xa cách.

“Tớ khỏe, cậu mới là người đáng lo đấy. Tớ lại cứ tưởng cậu là một ông già bị lên cơn đau tim hay gì đó...”

“Không, không phải, tớ đây mà. Tớ khỏe, thật đấy...”

Nàng thấy mấy quả tạ, chúng bị chèn dưới chân tôi để khỏi nảy lên lăn xuống đồi và làm hại một đứa trẻ con nào đó. “Cái gì đấy?”

“Mấy quả tạ ấy mà...”

“Tớ biết chúng là cái gì, nhưng mà cậu định làm gì với chúng vậy?”

“Đó là một câu chuyện dài.”

“Cần giúp một tay không?”

“Nếu cậu có thể...”

Nàng cầm một quả tạ lên, hệt như bồng một con cún nhỏ, rồi sải bước leo lên đồi
Bình Luận (0)
Comment