Nhẫn Cỏ

Chương 70


Thục ơi, cậu giải được câu d bài hình này chưa?
Phan Minh đến bên bàn của Khiêm Y Thục, một tay chống sau lưng ghế cô, tay còn lại cầm một quyển vở mà đặt xuống.

Cô bối rối đáp:
- À...tớ ra rồi, dùng phản chứng đúng không?
- Phản chứng sao? Tớ làm cách khác cơ.

Cậu giảng tớ nghe xem, biết đâu tớ lại làm sai rồi.
- Không, tớ cũng không chắc đâu.

Cậu học giỏi như vậy, có khi tớ mới chứng minh sai ấy.
- Vậy mình thử nói nhau nghe từng cách xem thế nào nhé.
Khiêm Y Thục mím môi ngẫm nghĩ một hồi, rồi cũng gật đầu đồng ý:
- Được, vậy cậu lấy ghế ra ngồi cho đỡ mỏi chân.
- À không cần đâu, tớ đứng gần cậu thế này cho dễ nhìn hình.

- Phan Minh mỉm cười dịu dàng.
Cậu khẽ khom lưng xuống, tấm thân rộng gần như bao trọn Khiêm Y Thục.

Cô được nhường phần giải thích cách giải của mình trước.

Ngón tay thon thon chậm rãi chỉ trên hình vẽ trong lúc chứng minh.

Phan Minh đứng sát phía sau, cũng chăm chú nhìn xuống, không rõ đang nhìn hình hay nhìn hàng mi cong ẩn sau chiếc kính dày của cô.
Tiếp sau đó, lại đến lượt Phan Minh nói cách giải của mình.

Chất giọng trầm vang lên đều đều bên tai.
- Minh, cậu bị ngộ nhận ở chỗ này rồi.


- Khiêm Y Thục giật mình phát hiện lỗi sai.
Cậu bạn lớp trưởng liền gãi đầu cười trừ:
- Vậy mà tớ nhìn không ra.

Cảm ơn cậu nhé.

Y Thục giỏi thật, tớ phải học hỏi cậu nhiều rồi.
- Có gì đâu mà...cậu quá lời rồi.
- Với cậu thì tớ còn sợ không đủ lời để khen ấy chứ.
Phan Minh lỡ miệng nói thật lòng.

Không khí lúc này chợt ngại ngùng khó tả.

Cả hai lặng thinh.

Gò má khẽ đỏ ửng.
Đứng ngoài hành lang nhìn vào, Châu Vân Du thì thầm bên tai Lâm Chấn Phong:
- Sao ngày nào Phan Minh cũng hỏi bài Y Thục thế?
- Thằng này cố tình giả ngu để làm bài sai đấy.

Lắm trò.
- Cách mấy người học giỏi yêu đương đúng thật là không bình thường.
Cô chép miệng và lại tiếp tục cúi xuống, cặm cụi cầm bút bi vẽ lên cánh tay hắn.

Dạo gần đây Châu Vân Du đã tìm ra một cách giải trí rất vui sau những giờ học tập căng thẳng, đó chính là làm cô thợ xăm nhỏ của riêng Lâm Chấn Phong.

Chuông tan học đã reo vang, tuy nhiên ngòi bút bi xanh vẫn miệt mài di trên nước da ngăm dày dặn, vẽ thành chữ: "Hận đàn bà".
- Thông điệp quỷ gì đây? - Hắn nhướng mày hỏi cô nhóc nghịch ngợm.
Châu Vân Du bật cười:
- Anh không ưng à? Vậy để em đổi thành chữ "Hận đời", khuyến mãi thêm phông chữ thư pháp rất nghệ cho anh.
Lâm Chấn Phong ngao ngán nhìn cô, ánh mắt chứ ba phần bất lực, bảy phần còn lại như ba.

Hắn thật sự không ngăn nổi tính trẻ con của cô nhóc.

Thấy cô đang tô đậm những chấm tròn liền nhau, hắn khó hiểu thắc mắc:
- Còn hình này là sao?
- Tái hiện vết răng lúc anh bị chó cắn.

- Châu Vân Du tủm tỉm, đáp.
Đầu Lâm Chấn Phong như muốn bốc khói ngay lập tức.

Hắn đã muốn quên đi chuyện đáng xấu hổ ấy, vậy mà cô nhóc lại dám lôi ra làm trò.

Giữ chặt lấy Châu Vân Du, hắn bất ngờ cúi xuống rồi cắn lên chiếc cổ trắng ngần.

Cô lập tức giật bắn mình và xuýt xoa kêu lên vì đau nhói.
- Anh còn có gan cắn em sao! - Châu Vân Du bực tức thúc thật mạnh vào ngực hắn, tay xoa xoa vết đỏ còn in trên nước da mình.
Lâm Chấn Phong hả hê liếm môi.

Hắn vội thả balo xuống ngay trên hàng lang và vùng chạy nhanh đi để né những cú đánh trời giáng, thâm tâm còn thầm cảm thấy mùi vị của cô nhóc này cũng rất vừa miệng.
...oOo...

Bảy giờ tối ngày hôm đó, Châu Vân Du vừa đi ra từ nhà tắm, liền nhận được một tin nhắn từ số của Lâm Chấn Phong:
"Đến phòng thực hành hoá học của trường đi, anh có bất ngờ này muốn dành riêng cho em."
Khoé miệng xinh xắn khẽ cong lên.

Châu Vân Du thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc một chút rồi xin phép bà ra khỏi nhà.
- Cháu sẽ về sớm ạ.
- Chú ý an toàn nhé, đừng đi đâu xa quá tầm tay thằng nhóc Phong.

- Bà gật đầu dặn dò cô.
Châu Vân Du thong thả bắt xe buýt tới trường.

Trời hè đã nhá nhem tối.

May rằng khi cô tới nơi, cổng trường vẫn còn hé mở.

Sân trường vắng lặng không có một bóng người.

Cô nhóc không nghĩ nhiều, vẫn theo lời Lâm Chấn Phong mà đi đến phòng thực hành trên tầng ba của trường mình.

Hàng lang đã tắt hết đèn, tuy nhiên căn phòng phía xa lại lung linh ánh sáng vàng dịu.

Trong lòng Châu Vân Du chợt thấy hồi hộp đến lạ.

Cô tự hỏi tên bạn trai của mình lại bày trò gì đây.
- Boss Phong? - Châu Vân Du vặn tay nắm cửa và bước vào trong.

Ầm!
Cánh cửa bỗng đóng sầm lại.

Đèn vụt tắt.

Hai bàn tay bỗng từ đâu xuất hiện, bịt miệng và siết chặt lấy cổ tay cô nhóc ra sau lưng.

Châu Vân Du hoảng loạn vùng vẫy.

Cô sợ hãi hét lên, tiếng gào vậy mà lại bị nén chặt bởi bàn tay thô ráp của gã lạ mặt ấy.


Đôi mắt cô nhóc trừng trừng đảo quanh, song tầm nhìn lại càng lạc lối, nhoà mờ đi trong bóng đêm sâu hun hút.

Lại thêm hai bàn tay nữa thò ra, tóm rịt lấy vai cô rồi ghì mạnh cô nhóc xuống mặt sàn.

Châu Vân Du hoảng hốt cố giãy giụa, song sức nặng của cả hai gã đàn ông to lớn vẫn khoá chặt lấy mọi cử động.
Toàn thân cô nhóc ru lên lẩy bẩy.

Tâm trí trống rỗng không thể định hình điều gì đang xảy ra.

Điều duy nhất cô nghĩ đến trong giây phút này chỉ có vậy: phải chạy thoát.
Cô cắn mạnh ngón tay đang giữ lên khuôn miệng mình.

Một giọng gào khản đặc lập tức vang lên.

Nhưng ngay sau đó, chỉ trong tích tắc, một đùm vải lớn đã nhồi thẳng vào miệng cô.

Châu Vân Du đau đớn co quắp lại và suýt thì nôn khan.

Cô hãi hùng vùng mạnh hơn, càng phản kháng, sợi dây thừng lại càng siết chặt cổ tay cô.
Những bàn tay lạnh ngắt.
Những đôi mắt điên dại.
Những nụ cười đê hèn.
Những hành động thô bạo và bẩn thỉu.

Châu Vân Du tuyệt vọng.

Còn ai ở đó để cứu cô không?
Cô chết mất..

Bình Luận (0)
Comment