Kỷ Lê ở nhà Đàm Vị Cẩn trải qua kỳ nghỉ 5-1 vui vẻ đến lạ thường.
Đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cũng là buổi tối trước ngày trở về, nàng cùng đám bạn của mình và cả bạn bè của Đàm Vị Cẩn tụ tập mở một bữa tiệc lớn.
Chuyện bắt đầu từ việc Kỷ Lê và Đàm Vị Cẩn mỗi người mời bạn bè đi ăn cơm cùng. Ban đầu cả hai đều đã đồng ý, ai ngờ khi gặp mặt mới phát hiện, hóa ra bạn bè hai bên lại hẹn cùng một nhà hàng.
Đã đến rồi thì cùng nhau ăn thôi.
Chỉ có điều đám bạn của Kỷ Lê này đúng là quá trớn. Lần trước khi ăn cơm cùng Đàm Vị Cẩn, tụi nó còn coi Kỷ Lê như bảo bối, bên trái khen nàng một câu, bên phải khen nàng một câu, rồi còn dặn dò Đàm Vị Cẩn: "Bảo bối của tụi em, sau này chị phải đối xử tốt với Lê Lê đấy nhé!"
Lần này thì hoàn toàn đổi giọng, ngay trước mặt Kỷ Lê, họ chẳng chút khách sáo lôi hết chuyện cũ của nàng với Đàm Vị Cẩn ra để trêu chọc: "Hôm nay thì bảo không thân thiết, ngày mai đã ngủ lại nhà người ta rồi. Hôm nay còn là bạn bè, ngày mai đã lén chụp ảnh chung. Hôm nay thì chẳng có gì, ngày mai đã dọn xuống dưới lầu nhà Đàm Vị Cẩn luôn. Hôm nay còn bảo đừng ầm ĩ, ngày mai đã động lòng rồi. Hôm nay chỉ là hàng xóm, ngày mai đã hôn nhau rồi!"
Cứ thế, hết chuyện này đến chuyện kia bị lôi hết ra.
Trời ơi, cứu Kỷ Lê với!
Ban đầu hai đám bạn còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dần vì mấy tin nóng hổi về Kỷ Lê, cả hai bên bắt đầu hòa vào nhau, không phân biệt cậu tớ, cùng đứng một phe, cùng "a a" hét lên, cùng kể lại dòng thời gian của hai người, cuối cùng còn mắng hai nàng là "đôi tình nhân thối tha".
Đúng là không thể chịu nổi kiểu tụ họp thế này.
Chẳng biết ai bảo: "Cuộc sống thường ngày bình thường vậy mà cũng ngọt ngấy thế này." Chẳng biết ai lại quay một đoạn video vài giây hai người chơi tay, chẳng có gì đặc biệt mà vẫn ngọt. Chẳng biết ai trước giờ đi ngủ còn kể chuyện cổ tích, chẳng biết ai có bạn gái nằm trong lòng mà vẫn cứ sờ đầu mãi, phiền chết đi được.
Giỏi lắm Đàm Vị Cẩn, cả thế giới đều biết lão bà của chị hoàn mỹ đến mức nào rồi đấy.
Kỷ Lê và Đàm Vị Cẩn căn bản chẳng nói được câu nào, cứ thế bị "phê bình" cả buổi tối, ủy khuất ghê ô ô. Tối về không lẽ lại không "an ủi" nhau cho tử tế một chút sao nổi.
Sau đó một thời gian dài, Đàm Vị Cẩn đều ở dưới lầu. Thi thoảng cô lên lầu, cũng chỉ vì Kỷ Lê đi công tác thôi.
Cũng nhờ Đàm Vị Cẩn dọn vào ở, Kỷ Lê hình thành thói quen sinh hoạt cực kỳ lành mạnh. Nàng không còn thức khuya dù chỉ một lần, không kéo dài giờ tắm rửa dù chỉ một lần, thậm chí còn đủ sức cùng Đàm Vị Cẩn chạy bộ buổi sáng hay chơi bóng.
Hai người sống qua ngày vừa lãng mạn vừa quy củ: mua đồ ăn, nấu cơm, đi dạo rồi ngủ, ra biển đón gió, chèo thuyền trên hồ, lên núi ngắm sao, còn khám phá khắp nơi.
Đàm Vị Cẩn quá biết cách sống, cũng quá biết cách nói. Bây giờ Kỷ Lê bị cô lây nhiễm đến mức cũng "sắc" chẳng kém, trên giường nói chuyện ngọt đến bay hồn, nghiện giường luôn, muốn cai cũng cai không nổi.
Đến khi ở bên nhau được nửa năm, hai người cuối cùng cũng đem chuyện sống chung chính thức lên bàn nghị sự.
Dù trước giờ sống chung cũng chẳng khác gì bây giờ, nhưng vì đồ đạc của Kỷ Lê thực sự quá nhiều, căn phòng chung quy phải dọn đi. Để lâu càng phiền, mà mỗi lần hai người mua đồ mới về, lại phải bàn xem để dưới lầu hay trên lầu.
Thế là họ quyết định trả phòng của bạn học Lâm Hiểu Tĩnh.
Chuyện này bắt nguồn từ việc Kỷ Lê mua một cái nồi siêu đáng yêu. Nhà bếp dưới lầu đã nhét không nổi, nhưng nhà bếp trên lầu thì vẫn còn rộng rãi.
Ban đầu hai người chỉ định dọn nhà bếp lên trên, sau này nấu cơm ở đó.
Nói qua nói lại, thôi thì dọn hết lên trên đó luôn cho xong.
---
"Tối nay chị tìm Lâm Hiểu Tĩnh nói chuyện nhé," Đàm Vị Cẩn nói qua điện thoại.
Lúc này Kỷ Lê đang đi công tác. Giữa trưa, nàng nằm bò trên giường khách sạn vừa xem phim vừa trò chuyện với Đàm Vị Cẩn.
"Nhưng mà," Kỷ Lê hơi lăn tăn, "làm vậy có ổn không chị? Hợp đồng lúc đó ký là một năm mà."
Đàm Vị Cẩn: "Ký bừa thôi, không sao đâu."
Kỷ Lê: "Ý gì vậy chị?"
Đàm Vị Cẩn: "Lâm Hiểu Tĩnh từng nói, nếu tụi mình muốn sống chung thì cứ dọn đi bất cứ lúc nào, đừng ngại, cũng không cần tiền phạt hợp đồng."
Kỷ Lê trước tiên cảm thán một câu "bạn chị tốt thật đấy", rồi hỏi tiếp: "Lúc đó là lúc nào?"
Đàm Vị Cẩn: "Trước khi em ký hợp đồng."
Kỷ Lê cười: "Bạn chị tự tin với chị ghê ha."
Đàm Vị Cẩn lại dùng cái giọng điệu kia: "Ừ, theo đuổi em áp lực lắm, ngày nào cũng nghĩ phải làm sao để em thích chị, sao em còn chưa thích chị, em không thích chị thì chị phải làm sao đây."
Kỷ Lê cũng đáp: "Ủy khuất chị chết luôn."
Đàm Vị Cẩn: "Được yêu Kỷ tiểu thư, sao mà ủy khuất được chứ."
Kỷ Lê: "Ừ, ừ."
Kỷ Lê ở khách sạn chỉ nghỉ ngơi chút xíu, lát nữa nàng phải xuống lầu dự một cuộc họp nhàm chán. Hôm nay lại là chủ nhật, Đàm Vị Cẩn chắc đang thoải mái nằm dài ở nhà.
Kỷ Lê trong lòng vừa định hừ chị ấy một tiếng, Đàm Vị Cẩn đã trả lời: "Nhớ em."
Kỷ Lê nghẹn một hơi suýt không thở nổi, lập tức ngoan ngoãn: "Hắc hắc."
Đàm Vị Cẩn: "Thôi, em không nhớ chị."
"Không phải mà~" Kỷ Lê lí nhí: "Cũng nhớ chị."
Vừa dứt lời, chuông báo xuống họp của Kỷ Lê reo lên.
Nỗi nhớ đột nhiên đứt đoạn, đi làm thôi!
---
Một tiếng sau, cuộc họp của Kỷ Lê cuối cùng cũng đến đoạn chán nhất. May mà nàng chọn ngồi hàng cuối, tha hồ ngáp.
Bút gõ gõ vài cái trên sổ, chẳng biết ghi gì, Kỷ Lê đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.
Ai mà ngờ được, hôm nay là ngày thứ 200 nàng và Đàm Vị Cẩn ở bên nhau.
Thật ra cũng bình thường, chẳng có gì lạ. Trong 200 ngày này, hai người cùng nhau trải qua bao nhiêu ngày lễ. Có khi không phải lễ, nhưng muốn thành lễ, cũng cứ cố biến nó thành ngày đặc biệt.
Vậy thì thôi.
Kỷ Lê lật sổ, mở một trang mới.
"Gửi A Cẩn tỷ tỷ thân yêu."
Bắt đầu viết.
Kỷ Lê đặt cho Đàm Vị Cẩn bao nhiêu là biệt danh: lúc thì Đàm tiểu thư, lúc thì bạn học Đàm, có khi là Đàm Phôi Phôi, Đàm Hảo Hảo, gọi bảo bảo, gọi bảo bối, gọi tỷ tỷ, thỉnh thoảng cũng gọi muội muội.
Gần đây Kỷ Lê thích gọi cô là A Cẩn tỷ tỷ.
Kỷ Lê thấy cái tên này chẳng ai gọi Đàm Vị Cẩn cả, mà cô cũng chưa từng được ai gọi kiểu này.
Thấy thích lắm.
"Sáng nay tỉnh dậy, ngoài tin nhắn chào buổi sáng của chị, điện thoại còn nhắc em hôm nay là ngày thứ 200 tụi mình ở bên nhau."
Giữa trưa, trời nóng bức, đáng lẽ Kỷ Lê phải buồn ngủ lắm, nhưng viết xong mấy dòng này, nàng bỗng tỉnh táo gấp trăm lần.
"Thật ra em chẳng biết tặng chị gì, thôi thì viết đại vậy, ha ha."
"Trước tiên tặng cho lão bà xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, dịu dàng nhất, biết yêu thương nhất, tuyệt vời nhất của em một lời tuyên dương thật to, hôn một cái thật kêu!"
Viết xong mấy dòng này, Kỷ Lê làm mặt ghét bỏ.
Cái quái gì thế này.
Nhưng nghĩ lại, nàng quyết định không xé đi, cứ để vậy.
Tiếp tục nào.
"Chị từng nói với em, yêu là ý trời. Có lẽ hơi ngại, nhưng em chưa bao giờ nói với chị, rất nhiều lần trong những khoảnh khắc mơ màng sắp ngủ, em thường nhớ đến câu nói ấy."
"Cũng chưa từng nói với chị, em thích lắm, rất thích."
"Tất cả những lời yêu thương chị nói với em, em đều nhớ, khắc sâu trong lòng."
Rồi thường xuyên nhớ lại, những lời của Đàm Vị Cẩn cứ nhảy ra. Nhiều lần chẳng cần đúng lúc, có khi Kỷ Lê đang làm việc, tự dưng nhớ tới, rồi cười một mình.
"Em hơi chậm chạp, điều này em cũng chỉ phát hiện sau khi ở bên chị. Những lúc em xúc động thường chậm vài nhịp, như trái cây vậy, chị gieo hạt hôm nay, vài ngày sau em mới ra quả."
"Nhưng chị luôn bao dung em, lúc nào cũng vậy. Công việc không vui, chị dỗ em. Làm việc không thuận lợi, chị dỗ em. Em nổi cáu vô cớ, chị cũng dỗ em."
Thật buồn cười ghê Kỷ Lê, viết mà mũi cay xè.
Mày đang họp đó Kỷ tiểu thư, bên cạnh là đồng nghiệp, trên kia là lãnh đạo đang nói đấy.
Kỷ Lê hít mũi một cái, thôi thêm chút hài hước vậy.
"A Cẩn của em tốt quá, em cũng thường nghĩ, nếu tụi mình không gặp nhau thì sao, em phải sống thế nào đây ô ô. May mà tụi mình gặp nhau rồi."
Viết vậy thấy khá hơn rồi.
Kỷ Lê tiếp tục.
"Ở bên chị thật sự vui lắm, ngày nào cũng vui. Tụi mình hiểu nhau mà chẳng cần nói. Mọi thứ mọi thứ đều khiến em rung động không ngừng. Chị nói đúng, tụi mình hợp thật, hợp nhất luôn!"
"Em cũng bất chợt nhớ lần đầu ngủ lại nhà chị, sáng hôm ấy chị đưa em một ly nước. Sau đó chị cứ nhìn em rồi cười."
"Lúc đó em hỏi chị cười gì, chị bảo, 'Kỷ tiểu thư, chào buổi sáng.'"
"Nụ cười đó, mãi sau này em mới hiểu."
"Mỗi buổi sáng, mỗi buổi tối, mỗi lần em mở mắt là thấy chị, mỗi lần em chỉ cần động một chút là chị lại ôm em vào lòng lần nữa. Trên bãi cát, trên đường lớn, trong ngõ nhỏ, bất cứ khi nào em gọi chị, chị đều đáp lại em từng giây."
"Đàm tiểu thư, em cũng sẽ rất thích rất thích rất thích chị, em cũng chúc chị buổi sáng tốt lành, cũng chúc chị ngủ ngon."
"Moa..moa, lão bà đáng yêu của chị."
Chữ Kỷ Lê to lắm, chỉ có tí nội dung mà viết hết mấy trang.
Rất hoàn hảo là nàng vừa viết xong thì cuộc họp cũng kết thúc!
Đừng mừng vội, họp xong, Kỷ Lê lại bận tiếp.
Cả buổi chiều bận đến tối, mãi khi về khách sạn, nàng mới rảnh tìm chỗ ánh sáng tốt, bày thêm chậu hoa của khách sạn, chọn cái khung xịn, chụp tờ giấy này gửi cho Đàm Vị Cẩn.
Thư tình đó nha!
Gửi xong, Kỷ Lê nhấn giọng nói, định bảo Đàm Vị Cẩn rằng xem xong đừng khóc nhé.
Nhưng chưa kịp mở miệng, điện thoại nàng đã reo.
Một số lạ từ thành phố này.
"Alo, chào cô, ờm, lão bà của cô gửi chuyển phát nhanh cho cô đây."
Kỷ Lê bật cười ngay, nàng cảm ơn người giao hàng, nhờ họ để ở quầy lễ tân.
Đến khi Kỷ Lê nhìn thấy thứ Đàm Vị Cẩn gửi đến, không hề nói quá chút nào, nổi da gà nổi cả lên.
Túi chuyển phát nhanh hình vuông, bên trong là phong thư giấy dai. Trên phong thư là chữ của Đàm Vị Cẩn, viết "Gửi Kỷ Lê".
Đàm Vị Cẩn viết thư cho Kỷ Lê.
Đàm Vị Cẩn cũng viết thư cho Kỷ Lê nữa!
Trời ơi!
Cái này, cái này!
Kỷ Lê ngứa lòng quá, nàng vội chạy lên phòng, mở thư ra, đọc ngấu nghiến.
"Gửi A Lê muội muội."
Mở đầu của Đàm Vị Cẩn chỉ vài chữ mà Kỷ Lê đã không nhịn được cười.
"Đêm nay ăn cơm, nhìn chỗ trống đối diện, tự dưng nhớ ngày sinh nhật chị. Em ngồi đối diện nhìn chị mở quà em tặng, môi mím lại, mắt to tròn đầy mong chờ.
Nhưng khi chị nói, 'A Lê lừa em thôi, đây không phải thư tình', vẻ mất mát của em, đến giờ chị vẫn nhớ.
Hôm nay cơm hơi khó nuốt.
Nhớ em lắm.
Ngày mai là 200 ngày tụi mình ở bên nhau, vừa hay lá thư này cũng sẽ đến tay em vào ngày mai.
Chị nghĩ, trước khi có lá thư này, liệu em có giận chị không, có ngẩng đầu nói chuyện với chị không. 'Đàm Vị Cẩn! Đến 200 ngày mà chị cũng quên! Chị nói xem, đền em thế nào đây!'
Chị chưa từng thấy ai đáng yêu hơn em, lén lút đúng là một đứa trẻ.
Cùng chị thi xem ai mặc quần áo nhanh hơn, ai cắn bánh thành hình trái tim đẹp hơn. Cũng sẽ giận đến dậm chân, vui đến múa tay múa chân, nói linh tinh kiểu thiên mã hành không. Biết mình thẹn thùng, lại bịt miệng chị.
Trẻ con mà cũng lãng mạn.
Biết chị thích ngày mưa, tan làm sau cơn mưa, em dùng chai nhỏ hứng nước mưa cho chị.
Phơi khô từng bông hoa chị tặng em, rồi làm thành hình khác.
Lén đốt pháo hoa cho chị xem, lén viết tên chị vào lòng bàn tay, biến mọi thứ thành những trò ảo thuật ngớ ngẩn, rồi sau đó tự chọc mình cười.
Còn em lúc đêm khuya, có lẽ vì nhìn không rõ, em chẳng kiêng dè gì.
Lúc đó tình yêu của em không có điểm dừng, lẩm bẩm như sợ người khác nghe thấy, nhỏ giọng nói thích chị cái này, thích chị cái kia. Nói một hồi, tự dỗ mình ngủ luôn.
Chị biết em chậm nhiệt, phản hồi của em như một chú lười con, đôi khi cần thật lâu em mới từ từ đáp lại chị.
Cũng vì vậy mà em tự hiểu lầm rằng mình không đủ chủ động với chị, khiến em nghĩ mình như thua thiệt chị.
Bảo bảo, em chưa bao giờ thua thiệt chị. Em cho chị rất nhiều yêu thương, chị suýt nữa không hưởng thụ hết.
Em hay nói chị biết dỗ em, nhưng chị làm gì đâu, là em dễ dỗ quá thôi.
Em có thể đừng dễ dỗ vậy không. Chị làm em buồn, em cũng chỉ ôm chị nói, 'Đàm Vị Cẩn, giờ em không thích chị một tiếng, chị nói gì cũng vô dụng.'
Nhưng lần đó em thật sự đáng yêu.
Ai lại tự chơi tranh luận, tự chọn đề, tự thua, rồi tự giận chứ.
Kỷ Lê của chị tốt quá, tốt đến mức chị, người chưa bao giờ ngoảnh đầu, lại hối hận sao không gặp em sớm hơn.
Chỉ cần sớm một chút thôi.
Thích em lắm.
Viết thư khi mặt trời lặn ngoài kia, em hát 'mặt trời lặn mang theo dấu môi nàng rời đi'.
Giờ trong phòng đang mở bài hát tụi mình từng nhảy, từ cái loa em mua.
Càng nhớ em hơn.
Tối không có ai ôm, mấy ngày rồi chẳng ngủ ngon.
Chị mua cho em một món quà nhỏ, mai ra ga đón em sẽ mang cho em.
Mong chờ chút nhé, đoán xem là gì đi, là thứ em thích lắm đấy.
Dĩ nhiên chị không nói đâu, nên từ giờ em cứ bắt đầu mong chờ đi.
Tốt nhất là luôn nghĩ đến chị.
Vậy nhé, 200 ngày vui vẻ.
Vậy nhé, mai gặp.
Yêu em, A Cẩn tỷ tỷ của em.
Yêu em, hôm qua hôm nay và ngày mai."
---
Kỷ Lê mất thật lâu mới đọc xong. Đọc xong, nàng ngửa đầu, chậm rãi thở ra một hơi.
Cầm điện thoại lên lần nữa, trên đó có tin nhắn từ Đàm Vị Cẩn gửi ba phút trước.
Đàm Vị Cẩn: Xem xong rồi.
Kỷ Lê: Em cũng xem xong rồi.
Một chút ăn ý không cần nhiều lời, lại một lần nữa âm thầm nảy mầm vào thời khắc này. Các nàng như thể đang đối thoại với nhau qua khoảng không.
Đàm Vị Cẩn hỏi: Khóc không?
Kỷ Lê: Mới không có nhé.
Kỷ Lê: Chỉ vậy thôi hả?
Gần đây chẳng hiểu sao, Kỷ Lê động tí là khóc, cứ hay khóc nhè.
Nên nếu giờ Đàm Vị Cẩn mà gọi video, chắc chắn sẽ lật tẩy lời nói dối của nàng.
Nhưng Đàm Vị Cẩn không gọi.
Cô vẫn ngoan ngoãn gõ chữ trên bàn phím.
Nói với Kỷ Lê: Chị yêu em.
Thế là xong, Kỷ Lê "ô" một tiếng, khóc thành tiếng luôn.
Mắt nhòe nước, Kỷ Lê nhắn: Em cũng yêu chị.
-Hoàn chính văn-